Soul Warriors
Mr. Box
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Bản Giao Hưởng Nhuộm Đỏ

Chương 01: Đồi Máu

6 Bình luận - Độ dài: 4,600 từ - Cập nhật:

Bầu trời mãi một màu xám chì suốt mấy ngày qua. Ánh sáng mờ mịt, không rõ bình minh hay hoàng hôn. Nó hắt lên những khuôn mặt khắc khổ đang bám víu trên đỉnh đồi khô cằn. Có một màu đen nổi bật, lạc lõng giữa rừng quân phục xanh rêu.

Asaga đờ đẫn cúi thấp người. Chàng trai há rộng miệng, thở từng hơi nặng nhọc. Cả mũi lẫn cổ họng bây giờ ở tình trạng quá tải trước không khí đặc quánh mùi thuốc súng khét lẹt. Chưa kể cảm giác bỏng rát bám theo mỗi lần hô hấp. Đã thế, canh gác hàng tiếng đồng hồ mà còn bị hạn chế nước uống thì khác gì cực hình.

Cậu lờ đờ nhìn dọc theo sườn đồi, cái chết hiện hữu mọi ngóc ngách. Xác lính hai phe Liên Minh và Đế Quốc lấp đầy các hố pháo. Họ bày ra đủ kiểu tư thế dị hợm, người này chồng lên người kia. Rải rác xung quanh đống thi thể là vô số hiện vật như vỏ đạn nằm lăn lóc cho đến mảnh pháo cắm vào đất đá. Giữa khoảng không ảm đạm, tiếng thoi thóp của ai đó thoảng vọng. Không có những giọng bi ai, những câu hô hoán hỗ trợ. Asaga muốn làm gì đó nhưng một cử chỉ sơ suất lúc này sẽ làm lộ vị trí. Cậu khiếp hãi cảm giác thu mình trước cơn dội pháo của lũ bò sát. Chàng trai đành nhắm mắt ngó lơ, hai tay ghì báng súng trường. Việc duy nhất Asaga có thể làm là gửi lời tiếc thương tới số phận bi thảm.

"Cho chú em này."

Bỗng, Tom chìa bình tông trước mặt Asaga trong khi hướng về phía chân đồi xa xăm. Cậu gật gù nhận nó. Không chần chừ, chàng trai áp miệng bình vào môi, nốc một hơi thật đã. Rồi cậu xối hết lượng nước còn lại lên mặt, dội đi tro bụi lì lợm trên mái tóc xanh sẫm bết bát.

"Chú nghĩ khi nào bọn chúng đến?"

Asaga lấy cổ áo lau mặt. Cậu nhìn theo anh, cộc lốc trả lời:

"Tốt hơn là đừng."

Tom ngao ngán lắc đầu.

"Chú biết vì cái nết đó mà nguyên cái đại đội kể cả anh là có mỗi ba người chịu nói chuyện với chú thôi không?"

"Càng tốt."

"Chậc! Chán chú thật."

Vị thiếu uý trẻ tuổi thở dài. Lối hành xử trái quy chuẩn này không phải lần đầu anh gặp phải. Cả hai tiếp tục theo dõi tung tích quân địch. Sau một thoáng lặng, Tom ngước mắt lên trời rồi quay sang Asaga, hào hứng bảo:

"Mà lâu lắm rồi chú với hai người kia chưa ghé qua nhà anh. Xong nhiệm vụ này, anh bao cả bọn một bữa."

Asaga mỉm cười, khẽ gật đầu. Thế nhưng, giây phút yên bình chưa được bao lâu thì địa ngục gõ cửa. Bất ngờ, tiếng rít xé toạc không khí vọng lên. Một lần, hai lần rồi ba lần, càng ngày thứ âm thanh ám ảnh càng dồn dập. Chàng trai phản ứng theo bản năng, cơ thể run cầm cập. Thiếu uý gào lên trong ngỡ ngàng và giận dữ:

“Khốn khiếp! Bọn này vẫn còn đạn pháo để nả à?”

Chưa kịp dứt lời, dư chấn đầu tiên ập đến. Bề mặt giật lên dữ dội. Tiếng đạn pháo nổ rền vang lấn át mọi âm thanh khác. Nó khiến toàn đội co rúm đằng sau những gì họ có thể núp, chồng gạch chi chít vết đạn hoặc gốc cây nát bấy. Thân mình Asaga hấp thụ chấn động tựa miếng bọt biển. Đầu óc cứ ong ong. Xương cốt như muốn rã rời. Nội tạng bên trong tưởng chừng bị xáo trộn sau mỗi lần rung.

Loạt dư chấn đổ bộ không ngừng. Cái này chưa qua thì cái khác đã tới. Trong tình cảnh đạn pháo tung hoành, Asaga cảm nhận đất đá va đập vào lưng. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn như cậu. Thứ đáng sợ nhất nằm ở các mảnh sắt sắc lẹm khi từng viên đáp xuống. Các con dao tử thần xuyên thủng bất cứ thứ gì trên đường bay. Thay vì đột tử vì vụ nổ, những người lính xấu số được ban cái chết chậm rãi và tàn nhẫn hơn. Mảnh pháo găm sâu vào cơ thể, loang lổ một vùng trên quân phục. Cảm giác đau đớn bào mòn ý chí của chính nạn nhân và đồng đội xung quanh. Thế là hết, họ chẳng thể làm gì, phó mặc tiềm thức chìm lịm trong bóng tối vĩnh hằng. Tiếng rên rỉ vô lực trước bản giao hưởng chết chóc.

Asaga bịt chặt đôi tai. Mắt cay xè vì bụi. Xộc thẳng hai cánh mũi là một mớ hỗn tạp giữa mùi thuốc súng nồng nặc, mùi đất ẩm, và mùi kim loại nung chảy. Môi mấp máy vị đất sét. Thân mình cuộn tròn, thu nhỏ bản thân hết sức có thể. Chàng trai liên tục cầu mong cơn tra tấn này mau kết thúc. Thế là ông trời đáp lại lời thỉnh cầu.

Tiếng gầm vẫn còn đấy, nhưng trọng tâm trận oanh tạc có dấu hiệu dịch chuyển. Nỗi ác mộng kết thúc rồi sao, Asaga tự hỏi. Cậu chậm rãi hạ tay, nghe thoang thoảng tiếng nổ inh ỏi bao bọc hai bên sườn. Tom làm hành động tương tự, rồi ra lệnh toàn đội chuẩn bị.

Từ màn sương phía trước, hàng trăm bóng đen hiện ra. Những sinh vật mang vẻ ngoài tương tự loài bò sát đội lốt hình thể người nháo nhào tràn lên. Chúng khoác trên mình quân phục màu xám đặc trưng của Đế Quốc Replord. Quân địch lũ lượt há hốc mồm và cất lên tiếng gầm man rợ. Rừng mắt hung tợn ghim chặt đỉnh đồi. Lizardwar, nghĩ đến tên gọi của chúng thôi mặt cậu đã méo mó, bấu chặt súng đến mức khớp tay trắng bệch.

"Chiến thắng cho Đế Quốc! Komodo vạn tuế!"

Quân Đế Quốc đồng loạt hô hào để nâng cao sĩ khí.

"Asaga! Bắn chết mẹ lũ thằn lằn đi!"

Tom gầm lên. Anh ta kề khẩu súng trường bán tự động vào hõm vai, chỉnh thước ngắm vô tầm mắt. Asaga vội vàng bắt chước thao tác của thiếu uý. Ngón tay bóp cò súng xong thả ra rồi lặp lại động tác. Một loạt chớp lửa xả ra nhấp nháy từ đầu nòng. Mỗi lần ấn thanh sắt là một lần báng súng thúc mạnh vô vai, hành hạ thêm cơ thể rã rời. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt. Asaga phớt lờ hết, toàn tâm nghiền nát bằng được lũ bò sát chết kiếp.

"Hết!"

Chỉ huy đại đội hô to. Khẩu súng kêu "cạch" báo hiệu hết đạn. Nhanh như cắt, anh ta tháo băng đạn rỗng. 

"Lấy thêm đi!"

Không kịp phản ứng, một hộp tiếp đạn mới được thảy về phía cậu. Chàng trai vụng về tóm lấy nó. Người Asaga còn run do dư âm từ trận pháo kích, cậu mò mẫm lắp hộp sắt. Trong khi đó, phe Liên Minh bắn theo từng đợt nhằm tối ưu nguồn lực đang cạn kiệt. Cụ thể, nhóm này bắn trả, đợi nhóm khác núp sau tường thành thay đạn rồi thay phiên cho nhau.

Tụi Lizardwar ở tiền tuyến bắt đầu loạng choạng. Vài tên rống lên, bước chân một cách nặng nề. Có ít cá thể mang thể chất vượt trội hơn, chúng ngang nhiên xông lên mặc xác chục viên đạn găm trong người. Lũ cứng cựa đi thêm vài tấc nữa trước khi ăn thêm đạn rồi ngã cái rầm. Những tấm khiên sống này góp công to lớn cho quá trình tiến công, vừa tiêu hao nguồn lực địch vừa giúp quân mình đẩy sâu hơn. Đám bò sát ồ ạt dẫm đập cả xác đồng loại. Dĩ nhiên, chúng cũng có vũ khí tầm xa, loạt súng trường không tự động đáp trả. Vô số tia lửa dội ngược, sấy nát lớp tường thành mỏng manh.

Hai phe trao đổi hoả lực, một cuộc tử chiến ở cự ly gần. Một viên đạn dính phập vô ngực chiến sĩ bạc mệnh. Anh ta ngã vật xuống, vết đỏ sẫm thấm đẫm quân phục. Thêm người khác thét lên khi cánh tay xuất hiện lỗ thủng, tia máu xịt ra như vòi phun nước. Asaga cùng Tom ép sát mình vào tấm khiên trên bờ vực sụp đổ, giật mạnh cái chốt của lựu đạn trên tay. Cặp khúc kim loại hình bầu dục lăn xuống theo sườn đồi. Hai khoảng trống tương ứng hình thành trong cơn sóng thần Lizardwar. Thấy sắp sửa giao tranh, thiếu uý nắm cổ tay Asaga và kéo cậu ra sau.

"Chuẩn bị!" Tom dứt khoát quyết định.

Ba mươi mét, hai mươi mét rồi mười mét, khoảng cách ngày càng thu hẹp.

Tình huống mà bọn bò sát luôn thèm khát đã đến, đánh sáp lá cà. Đủ kiểu thứ tiếng kinh hoàng nối tiếp nhau vào đúng giây phút hai bên va chạm. Con người vùng vẫy chống cự. Tiếng lưỡi lê sắc nhọn đẩy điên cuồng, tìm cách đục qua miếng vải rách nát. Âm thanh ken két từ dao găm cứa qua lại lên lớp vảy sần sùi. Tuy sát thương gây ra không đáng kể, nhưng đủ để chọc tụi quái thú điên tiết. Đáp lại, móng vuốt và cặp răng nhọn hoắt vung xuống. Tiếng da thịt bị xé nát vang lên, cùng lúc với vô số thịt vụn lẫn khúc xương trắng nõn văng tứ tung. Nội tạng rơi vãi khắp nền đất ẩm.

Trước mặt của Asaga đang hiện lên khung cảnh một đồng đội khuỵu gối. Khẩu súng trên tay anh phun ra tia lửa cuối cùng, hạ gục tên Lizardwar đối diện. Nhưng chỉ một con đơn lẻ thôi thì chẳng thấm vào đâu trước thác lũ hung tợn. Tiếng cạch ác nghiệt vang vọng. Chiến sĩ quăng vũ khí vô dụng. Tay phải rút ra con dao mòn vẹt, tay còn lại giữ chặt trái lựu đạn không còn chốt. Trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt hai người lướt qua nhau. Rồi anh ta bật dậy và xông thẳng vào kẻ thù. Giọng kêu thảm thiết nhanh chóng tắt lịm giữa loạt tiếng nhai ngấu nghiến.

Một vụ nổ thổi bay mọi thứ, hất văng đám bò sát. Mảnh thịt bầy nhầy và xương vụn gieo xuống đất như mưa rơi.

Asaga đờ cả người, tay run rẩy quệt lấy thứ chất lỏng đỏ đặc sệt trên má. Chàng trai nhìn chằm chằm vào nó. Bên mắt phải loé lên tia đỏ đầy sát khí. Một cơn cuồng nộ dâng trào trong cơ thể cậu. Asaga tức giận vặn cổ áo lên đến khuỷa tay. Dòng năng lượng cuộn chảy theo cánh tay phải gân guốc lắm sẹo. Từ trong lòng bàn tay đang siết chặt, một thứ vật chất đen tuyền tựa đất sét rỉ ra. Nó kéo dài xuống gần mặt đất thì ngưng lại. Một thanh katana hình thành, lưỡi kiếm được bao bọc bởi luồng hào quang đen tối.

Tự dưng, cơn ớn lạnh ập đến Tom như có bàn tay xương xẩu khều sau lưng khiến anh giật mình quay người. Thiếu uý hốt hoảng vươn tay tới đàn em bị bóng tối nuốt chửng, một tiếng gọi muộn màng bật ra.

"Asaga!"

Nhanh chóng, Asaga lao thẳng vào lòng địch. Tốc độ cậu nhanh đến nỗi kẻ phàm tục khó lòng theo kịp. Giữa trận đồ hỗn loạn, một bóng ma lướt đi xiên từ bên này sang bên kia tựa dích dắc. Cậu âm thầm ban án tử cho mọi tên bò sát trong tầm nhìn. Từng nhát chém chàng trai vung ra đều lạnh lẽo và quyết đoán. Lưỡi kiếm nhẹ nhàng đi qua xương cốt Lizardwar như xẻ thanh bơ. Lính Đế Quốc ngơ ngác không hiểu chuyện gì diễn ra thì lần lượt ngã gục.

Hành động vô cùng liều lĩnh của Asaga câu kéo biết bao thời gian quý báu cho cả đội. Thiếu uý tranh thủ ra lệnh mọi người rút quân. Tất nhiên, Tom không thể bỏ mặc Asaga. Hai người chung tổ đội cậu thì bận phòng thủ ở vị trí cách đây một khoảng. Xem ra, chỉ có anh đủ khả năng giúp chàng trai.

"Ai có nguyện vọng yểm trợ Asaga thì theo tôi!"

Tom giữ khư khư khẩu súng trên tay, dõng dạc ra lệnh.

"Rõ!"

Dù cạn kiệt đạn dược, nhóm nhỏ ba người chẳng ngần ngại đáp lại. Họ vùng dậy khỏi khu ẩn nấp tạm bợ. Những viên đạn cuối cùng khiến quân Đế Quốc bao vây Asaga phải tản ra, tạo cơ hội cho cậu dứt điểm thêm mấy xác. Đám bò sát đằng sau liền trả đạn. Cái giá để Asaga tiếp tục chiến đấu đến đòi nợ, cơ thể họ bị đục thủng lỗ chỗ. Tiếng phụt khô khốc hoà cùng giọng ho khan. Sau đó, nhóm lính nằm im hẳn.

Chợt, một giọng nói vang lên, không từ bên ngoài mà từ chính suy nghĩ sâu thẳm nhất trong Asaga:

"Giết chúng đi! Đừng ngừng lại."

Nó khuếch đại khía cạnh thú tính.

"Xé xác chúng ra!"

Ác quỷ lẩn quất ở tâm trí, thúc đẩy cơn khát máu. Asaga khựng một nhịp, dừng lại nửa chừng. Chàng trai lắc đầu, xua đuổi người bạn mà cậu không bao giờ muốn gặp lại. Nó lấp ló, nhắc đi nhắc lại những lời kích động mỗi khi chàng trai rơi vào trạng thái mất bình tĩnh. Nhân lúc mối đe doạ phơi mình giữa trận địa, đám Lizardwar được trang bị súng tiểu liên chĩa thẳng vào người Asaga.

"Ba mươi giây."

Miệng Asaga vô thức nói ra, một thói quen đã khắc ghi vào dạ. Tức thì, màn chắn năng lượng màu xanh lam mờ ảo như lớp sương mỏng bao bọc toàn thân. Hàng trăm viên đạn nảy bật lia lịa khi va đầu với lớp lá chắn. Bề mặt màn bọc nổi lên những làn sóng nhỏ đi liền nhau. Vô số miếng đồng dẹp lép rơi xuống đất. Tuy mối lo ngại cơ thể biến thành tổ ong là không còn, nhưng Asaga vẫn cảm nhận rõ mồn một lực tác động. Cơn tê dại truyền đi khắp người. Chàng trai nhăn mặt cầm cự và liếc mắt ra sau tìm kiếm đường rút.

Chứng kiến con người nhỏ bé đứng vững trước làn hoả lực lẽ ra xé xác cậu làm trăm mảnh từ lâu, tụi Lizardwar gầm gừ tức tối. Chúng chửi rủa bằng thứ ngôn ngữ khó nghe. Mắt long lên vẻ căm ghét trước thứ sức mạnh không thể lý giải. Trong cơn nổi đoá, đám bò sát cận chiến ập đến mục tiêu theo hai hướng cánh cung, chừa khoảng trống ở giữa cho đội tầm xa trấn áp.

Cậu thận trọng vừa lùi ra sau vừa cầm kiếm thủ thế. Mỗi khi có tên Đế Quốc nào tiếp cận là Asaga cho hắn lãnh trọn một nhát chém, kết liễu lập tức. Dòng năng lượng chảy siết hơn với mỗi mạng hạ gục. Khác với bao Soul Warrior khác, máu là nhân tố kích thích cậu sâu sắc nhất.

Soul Warrior là những chiến binh sở hữu dòng chảy năng lượng đặc biệt. Việc có thứ này ngoài triệu hồi được vũ khí độc nhất vô nhị vượt xa súng đạn, còn giúp cường hoá thể chất và cho khả năng giảm thiểu chấn động.

"Giết! Giết!"

Tiếng vọng của cơn khát máu và giọng Asaga hoà làm một. Chàng trai đắm chìm trong vũ điệu tử thần. Cậu miệt mài vung thanh katana, chém đến mức lưỡi kiếm nhuốm đầy chất lỏng màu đỏ. Cơ thể chiến binh tuân theo mệnh lệnh duy nhất, hạ sát bọn Lizardwar.

Bất thình lình, Asaga chết đứng. Cảnh tượng trước mặt làm hai mắt cậu lảo đảo. Người chỉ huy nằm thoi thóp, núp đằng sau chồng gạch nát bét. Khuôn mặt Tom nhợt nhạt. Bên ngực phải thấm đẫm màu đỏ có vài lỗ đạn.

"Thiếu úy!?"

Cậu ta hốt hoảng, bừng tỉnh khỏi cơn say máu. Anh ấy run rẩy ngẩng đầu.

"Asaga..."

Giọng Tom yếu ớt, thều thào khi thấy Asaga. Chưa kịp nói hết câu, anh ho sặc sụa và khạc ra máu tươi. Thấy vậy, chàng trai vội vàng chém nốt một tên rồi chạy đến thiếu uý.

Giây phút cậu lơ là không thể nào tệ hơn. Màn chắn năng lượng tan biến vào không khí khi kim giây chạm số ba mươi. Ngay sau đó, tiếng xé gió rít lên. Bắp tay phải Asaga bị đẩy mạnh ra sau kèm theo tiếng gào thất thanh. Lớp vải bao quanh rách toạc ra làm mảnh, để lại vết thương nham nhở. Các viên đạn nóng hổi cứa đứt từng thớ cơ bắp căng cứng trước khi xoáy nát bét phần xương. Tay phải buông thõng vũ khí. Asaga kịp thời túm nó với cánh tay còn lại rồi ngã người xuống. Cậu ép thân mình sát vào nền, đạn bay sượt qua đỉnh đầu. Chàng trai cắn chặt môi dưới và lê mình về phía Tom. Cảm giác đau nhói hành hạ Asaga dữ dội, cậu gắng gượng bò đi với cánh tay tê liệt, lủng lẳng bên hông.

Bỗng dưng, tiếng súng im bặt, chỉ còn thoang thoảng âm thanh bước chân của đám bò sát từ dưới trào lên. Cũng chẳng đáng để Asaga bận tâm, cậu lấy kiếm cắt hết tay áo trái. Chàng trai chật vật ngồi dậy. Asaga đặt katana xuống, một tay khó nhằn giữ yên mảnh vải.

"Đợi em..."

Đột nhiên, tay cậu chững lại. Thiếu uý giữ cổ tay cậu và nở một nụ cười mãn nguyện. Có lẽ anh vui vì thằng nhóc ngỗ nghịch ngày nào đã chịu xưng hô đúng mực.

"Anh làm gì vậy?"

Cả hai đều run lẩy bẩy. Asaga sợ sệt, chất vấn anh với giọng chua chát. Cậu ngầm biết vết thương như vầy thì cái chết là chuyện sớm muộn. Nhưng chàng trai không tin điều đó, muốn phản kháng cho đến cùng. Những dòng ký ức hay nói đúng hơn cơn ác mộng chạy qua đầu Asaga. Về bao mất mát cậu trải qua từ thuở nên thơ, về nỗi dằn vặt tra tấn tinh thần cậu ngày này sang ngày khác. Và giờ đây, dòng đau thương ấy sẽ thêm một cột mốc mới. Cậu ta tuyệt đối không được để nó xảy ra. Thế nhưng, Tom rút tay, dùng chút sức lực cuối cùng giật sợi dây chuyền bạc trên cổ. Anh giao phó kỷ vật cho Asaga.

"Chú phải sống..."

Giọng anh đứt quãng.

"Đừng... để... bà già anh biết."

Cái nắm tay chặt dần dần nới ra. Cánh tay Tom rơi bịch xuống đất.

Asaga lặng lẽ nhìn cơ thể vương vấn hơi ấm rồi nhìn dây chuyền bạc trong tay. Giọt lệ cay đắng từ khoé mắt lăn dài qua hai bên má. Chàng trai gục mặt xuống đất. Ngọn lửa căm hận bùng cháy hơn bao giờ hết. Cậu đã chiến đấu. Cậu đã chịu đựng bao thứ không phải để chết lãng xẹt dưới tay bọn tép riu này. Kẻ mà Asaga khát khao bóp nát cổ họng chính là tên đứng đầu Đế Quốc Replord. Món nợ máu chất chồng bấy lâu nay cậu sẽ trả bằng hết.

"Để ta."

Giọng nói quỷ quyệt dịu dàng đến rợn người. Từng câu chữ gãi đúng vào nỗi thèm khát của chàng trai, lớp phòng ngự ngày một lung lay dữ dội.

"Với sức mạnh tuyệt đối, ngươi sẽ không còn thấy đau đớn nữa."

Nó hứa hẹn.

"Món nợ máu sẽ được trả trọn vẹn."

"Cút... đi!"

Asaga cố gắng gom lấy từng hơi thở trong bộ phổi phập phồng liên tục của mình để nhọc nhằn phun ra từng chữ. Mặc dù cơ thể kiệt quệ, cậu nỗ lực kìm nén cơn thịnh nộ sôi sục. Chàng trai biết, để cảm xúc chi phối đồng nghĩa đầu hàng trước thứ cám dỗ chết người. Và nửa kia tiếp tục khiêu khích:

"Ngươi quá yếu đuối!"

Ác quỷ gằn giọng, lời lẽ như búa đóng đinh vô đầu:

"Nhìn đi, họ chết vì ngươi không dám chấp nhận bản chất thật của mình. Đừng để họ hy sinh vô nghĩa."

"Câm mồm!"

Asaga dồn hết thể lực cho lần kháng cự tiếp theo rồi nằm bẹp. Mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. Khuôn mặt nhăn nhúm vì đau đớn về mọi mặt. Thể xác cậu tàn tạ. Tinh thần thì vô cùng bất ổn. Ranh giới mong manh giữa lý trí và bản ngã trở nên mờ nhạt, mở cửa cho bóng tối tràn qua. Asaga cảm thấy linh hồn cậu như bị một màn đen kịt túm trọn. Chấp nhận để bản thân sa đoạ như này thì cũng chẳng lý do nào để cho cậu sống tiếp. Asaga nghĩ vậy, nhưng rồi hai hàm răng siết nhau ken két, cậu phải vực dậy một lần nữa.

Chợt, một lọn tóc vàng óng ả lướt qua trước mặt cậu. Cặp mắt vốn đang vật lộn với cơn ác mộng lập tức tập trung vào mảng màu nổi bật ấy. Cơ mặt cậu dần dần giãn ra, chiêm ngưỡng thiên thần giáng trần. Chàng trai thoáng thấy nét lo lắng chân thành dành cho mình trên gương mặt thanh tú. Sống mũi cao đi kèm đôi mắt vàng trìu mến. Một vẻ đẹp bình yên lạc lõng giữa chốn địa ngục. Cầm trên tay cô là thanh kiếm liễu màu vàng sáng loáng, đối lập cây katana đen tuyền tăm tối. Quân phục cô gái đang mặc có thiết kế và màu sắc y đúc cái của chàng trai. Và tên cô cũng chính là thiên thần, Angel Fourmier.

Angel vội vàng cúi xuống, kiểm tra tình hình người đồng đội. Vết thương loang lổ trên bắp tay phải trầm trọng hơn cô ấy nghĩ, xương đã gãy, các sợi cơ nối hai bên đứt lìa.

"Cố lên, có tớ rồi."

Cô khẩn trương lấy ba viên tinh thể lấp lánh màu xanh nước từ trong túi áo ra, rồi nghiền chúng ra làm bụi mịn. Thận trọng dùng ngón tay thoa một lớp mỏng bao quanh miệng vết thương, Angel dùng số còn lại xoa bóp cả cánh tay. Chỉ vài giây ngắn ngủi, lượng máu chảy giảm đi đáng kể. Sau một chốc, Angel đỡ Asaga dậy. Cô khoác tay trái cậu lên vai mình, để bên bị thương vô lực đung đưa. Cô gái cẩn thận vòng tay phải qua eo chàng trai và tay còn lại giữ một lần cả hai vũ khí. Hai người cần rời khỏi đây nhanh vì đợt quân Đế Quốc kế tiếp sắp sửa xuất hiện.

"Con khốn!"

Tiềm thức tăm tối cay cú quát lên. Nó nhắc nhở Asaga trước khi lặn biệt tăm:

"Không có cô ta, ngươi đã có được sức mạnh thực sự. Ta sẽ quay lại."

Hai người cùng nhau đi từng bước nặng trịch, tập trung vào hướng đi duy nhất. Con đường từ đỉnh đồi về sau trông gần nhưng lại xa vời vợi. Dốc đứng khiến mỗi lần đặt chân mà không trượt đi là một nỗi vật vã tận cùng. Angel thận trọng điều chỉnh từ tư thế đến khoảng cách giữa các bước chân nhằm giảm thiểu ảnh hưởng lên Asaga.

Trông thấy mục tiêu giá trị cao, nhóm Lizardwar từ xa nâng súng lên và nhắm thẳng về phía cặp Soul Warrior. Nhưng chúng không biết rằng người thứ ba của tổ đội Asaga đã lộ diện. Bóng hình đứng sừng sững như ngọn núi hiên ngang giữa bão tố. Không nhiều lời, anh ta siết chặt cây búa chiến với phần đầu to tướng màu trắng. Cơ bắp dưới lớp vải phồng lên. Rồi anh ta bổ mạnh nó xuống đất. Ngay tức khắc, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ được phóng ra, quét sạch mọi thứ trên đường đi. Đòn tấn công hất tụi bò sát lên không trung. Vài tên lăn lông lốc xuống sườn đồi kèm theo tiếng xương kêu răng rắc. Kẻ kém may mắn hơn, đứng ở trung tâm điểm va chạm, tan xương nát thịt thành đám sương máu.

"Tất cả rút lui an toàn rồi. Hai người cũng tranh thủ đi! Tôi sẽ lo liệu từ đây."

Anh ấy vừa nói vừa vuốt mái tóc đen cắt ngắn hai bên.

"Em biết rồi." Angel đáp nhanh gọn.

Quét nhanh cảnh vật, tình hình chiến sự hết sức bất lợi cho phe Liên Minh. Anh thở dài, một màn chắn năng lượng màu vàng nâu dày và kiên cố hơn hẳn so với Asaga bùng lên. Hàng chục tia đạn bay tới rồi bật ra tứ phương. Trong quá trình rút lui, người cầm búa bọc hậu, đảm bảo an toàn các thành viên trong tổ đội. Thi thoảng, anh tung thêm sóng xung kích nhằm duy trì khoảng cách với kẻ địch.

Họ hoà vào dòng người tàn tạ tìm cách tránh ngọn đồi xa hết sức có thể. Bất kỳ ai ở đây cũng có gương mặt lấm lem, hằn vẻ mệt mỏi tột độ. Họ chen chúc lẫn nhau, không còn tâm trạng nào để duy trì thể thống. Giữ cái mạng là ưu tiên hàng đầu. 

Tiếng súng trên đó vẫn văng vẳng. Bỗng, một tiếng rít réo lên khiến tất cả cúi rạp. Nó giống hệt thứ âm thanh khởi điểm cho một giai đoạn đau thương khi Đế Quốc Replord tuyên bố xâm lược lần thứ nhất. Sợ hãi, bối rối, họ ngẩng đầu kiểm tra rồi mới tiếp tục di chuyển. Đám người không thể làm gì hơn ngoài việc cứ đi và chấp tay khấn lũ bò sát khát máu đừng bám theo. Asaga đờ đẫn như người mất hồn, ngoảnh đầu lại. Cậu thất thần nhìn lên bãi chiến trường khốc liệt, nơi bao cá nhân hy sinh anh dũng, rơi vào tay phe Đế Quốc tàn bạo. Những gì họ đã làm chỉ để nhận con số không tròn trĩnh.

Hình ảnh từng chiến sĩ ngã xuống bủa vây tâm trí. Mặt chàng trai tái nhợt. Nhịp tim cậu nhanh bất thường, cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cơn đau nhói khiến Asaga bị nghẹt thở căng tức vùng ngực. Vị đắng kinh khủng của thất bại lan toả trong miệng. Đôi mắt xanh lam ánh lên một màu đỏ rực.

"Ta hiểu."

Giọng nói quỷ quyệt thừa cơ khoác vẻ đồng cảm vờ vịt, chậm rãi gợi lại vết sẹo trong lòng:

"Chúng đã lấy đi tất cả của ngươi."

Nó nhấn mạnh mỗi cột mốc:

"Quê hương, người thân, đặc biệt bố mẹ ngươi! Hãy ghi nhớ tất cả. Đừng bao giờ quên nỗi đau này. Chỉ khi đó, ta mới có thể ở bên cạnh và bảo vệ ngươi.”

Họ dần dần rời khỏi tầm nhìn của ngọn đồi, hướng đến một tương lai vô định.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Thật sự thì sau khi đọc Mở đầu thì tui đã cực kỳ mong đợi ở chương 1. Vâng, đúng kỳ vọng đấy, nhưng đó chỉ là khi tui đọc có 1k từ đầu tiên. Phải, về sau, là một mớ rối ren, rush cực nhanh, nhân vật chưa đủ sâu, khác hẳn sự ấn tượng ở chương mở. Tui cứ tưởng tác giả chương mở và chương 1 là hai người hoàn toàn khác nhau không đấy. Quá lạ...

Đây là một số vấn đề cụ thể tui thấy được từ truyện bác. Đầu tiên, sự ra đi của anh đội trưởng Tom không đủ độ làm cho độc giả như tui không tiếc thương nổi. Khi đọc phân cảnh này, tui chỉ dạng "Ồ, ra là thế". Tui nghĩ Tom trong truyện bác là một nhân vật khá quan trọng trong cách bác viết cảm xúc của Asaga. Nhưng nếu mục đích của tác là lấy sự ra đi làm tiền đề cho sự phát triển của Asaga sau này thì như này là chưa đủ, còn quá nông, cần làm tốt hơn. Tiếp theo là bối cảnh, trận chiến còn mơ hồ. Lấy ví dụ đi:

[Cậu lờ đờ nhìn dọc theo sườn đồi, cái chết hiện hữu mọi ngóc ngách. Xác lính hai phe Liên Minh và Đế Quốc lấp đầy các hố pháo. Họ bày ra đủ kiểu tư thế dị hợm, người này chồng lên người kia. Rải rác xung quanh đống thi thể là vô số hiện vật như vỏ đạn nằm lăn lóc cho đến mảnh pháo cắm vào đất đá. Giữa khoảng không ảm đạm, tiếng thoi thóp của ai đó thoảng vọng. Không có những giọng bi ai, những câu hô hoán hỗ trợ. Asaga muốn làm gì đó nhưng một cử chỉ sơ suất lúc này sẽ làm lộ vị trí. Cậu khiếp hãi cảm giác thu mình trước cơn dội pháo của lũ bò sát. Chàng trai đành nhắm mắt ngó lơ, hai tay ghì báng súng trường. Việc duy nhất Asaga có thể làm là gửi lời tiếc thương tới số phận bi thảm.]

[Không kịp phản ứng, một hộp tiếp đạn mới được thảy về phía cậu. Chàng trai vụng về tóm lấy nó. Người Asaga còn run do dư âm từ trận pháo kích, cậu mò mẫm lắp hộp sắt. Trong khi đó, phe Liên Minh bắn theo từng đợt nhằm tối ưu nguồn lực đang cạn kiệt. Cụ thể, nhóm này bắn trả, đợi nhóm khác núp sau tường thành thay đạn rồi thay phiên cho nhau.]

Tính ra bác lúc đầu đang nói bên sườn đồi có nhiều hố bom, sao giờ lại lòi ra cái tường thành. Thực sự thì tui đang bị khó hiểu đấy. Với tần suất nã pháo như này thì sao mà còn tường thành nhỉ? Thực sự thì tui không biết cái thế giới của bác ra sao ấy...
Xem thêm
Còn nữa, quân số bên nhân loại, bác cũng chưa làm rõ ràng. Tính ra lúc đầu, bác còn đề cập việc có đại đội. Về sau, chuyện này mất hẳn luôn... Tất cả, những gì tui thấy bác làm chính chỉ là đám lizardmen. Hay từ đầu, bên thủ chỉ có mỗi Tom và Asaga. Nếu vậy thì nó khá là khó hiểu, vì dù sao để 2 người đối phó với hàng đống lizardmen không phải là sách lược đúng đắn. Nói chung, từ khi cuộc chiến nổ ra thì tui đã chẳng nắm được diễn biến cuộc chiến rồi. Bên Lizardmen áp đảo, nhân loại mất dấu tích như chỉ còn mỗi Tom và Asaga. Rồi Asaga áp đảo, kiệt sức, Tom đi và Soul Warrrior xuất hiện. Vâng... Nó quá nhanh, quá rush. Một đống thông tin đang nhảy điên cuồng trong đầu tui.

Nhân tiện, có một cái tui thấy bác làm kì kì này:

[Loạt dư chấn đổ bộ không ngừng. Cái này chưa qua thì cái khác đã tới. Trong tình cảnh đạn pháo tung hoành, Asaga cảm nhận đất đá va đập vào lưng. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn như cậu. Thứ đáng sợ nhất nằm ở các mảnh sắt sắc lẹm khi từng viên đáp xuống. Các con dao tử thần xuyên thủng bất cứ thứ gì trên đường bay. Thay vì đột tử vì vụ nổ, những người lính xấu số được ban cái chết chậm rãi và tàn nhẫn hơn. Mảnh pháo găm sâu vào cơ thể, loang lố một vùng trên quân phục. Cảm giác đau đớn bào mòn ý chí của chính nạn nhân và đồng đội xung quanh. Thế là hết, họ chẳng thể làm gì, phó mặc tiềm thức chìm lịm trong bóng tối vĩnh hằng. Tiếng rên rỉ vô lực trước bản giao hưởng chết chóc.]

Bác hiểu ý tui chứ... Vâng, tui biết là mảnh pháo văng trúng người có thể gây tử vong. Nhưng mà... tùy chỗ chứ và còn phụ thuộc có được cứu chữa kịp thời không nữa. Và đám quân nhân cũng không bị đần, ai ít ra cũng có khả năng sơ cứu tạm thời, rửa nước hay băng bó tạm thời chứ, đâu phải cứ dính pháo là đi... Với lại, chết do mảnh pháo cũng đa dạng nhé, không chỉ vì văng trúng chỗ hiểm hay mất máu đâu... Không biết bác có tính tới việc nhiễm trùng chưa nhỉ? Tui thấy bác chưa tính tới ấy...

Tóm lại, với một mở đầu hoành tráng thì chương 1 này làm tui thất vọng. Phải, cực kỳ thất vọng, tui cảm giác như đang đọc cái văn phong dạo trước của bác vậy ấy... Với khả năng của bác, tui nghĩ bác có thể làm tốt hơn. Thế nên, hãy cố gắng cải thiện nhé, chứ hiện tại không ổn đâu.
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Loạt dư chấn đổ bộ không ngừng. Cái này chưa qua thì cái khác đã tới. Trong tình cảnh đạn pháo tung hoành, Asaga cảm nhận đất đá va đập vào lưng. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn như cậu. Thứ đáng sợ nhất nằm ở các mảnh sắt sắc lẹm khi từng viên đáp xuống. Các con dao tử thần xuyên thủng bất cứ thứ gì trên đường bay. Thay vì đột tử vì vụ nổ, những người lính xấu số được ban cái chết chậm rãi và tàn nhẫn hơn. Mảnh pháo găm sâu vào cơ thể, loang lố một vùng trên quân phục. Cảm giác đau đớn bào mòn ý chí của chính nạn nhân và đồng đội xung quanh. Thế là hết, họ chẳng thể làm gì, phó mặc tiềm thức chìm lịm trong bóng tối vĩnh hằng. Tiếng rên rỉ vô lực trước bản giao hưởng chết chóc.

Lỗi chính tả: "loang lổ" chứ không phải "loang lố".
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Đã fix nhé, cảm ơn Bican đã nhắc.
Xem thêm