Tóm tắt
Câu chuyện xoay quanh Shigure Ren, một sinh viên năm nhất vừa kết thúc kỳ thi căng thẳng và chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ dài. Sau khi mua đồ ăn vặt và trở về ký túc xá, cậu tận hưởng khoảnh khắc thư giãn một mình với phim ảnh, nhưng rồi lại cảm thấy trống trải và hụt hẫng khi nhận ra sự khác biệt giữa cuộc sống đại học và thời cấp ba – nơi từng có nhiều bạn bè thân thiết hơn.
Trong lúc hoài niệm và thất vọng, Ren phát hiện chiếc chiếu phơi ngoài hành lang đã biến mất. Khi mở cửa để tìm kiếm, cậu bất ngờ gặp một cô gái nhỏ nhắn có mái tóc trắng tên là Amasaki Aoshizuki, người đã vô tình cầm nhầm chiếc chiếu của cậu. Sau một cuộc trò chuyện có phần vui nhộn và hiểu lầm nhẹ, Ren mời cô đi ăn tối như một lời cảm ơn.
Bữa ăn đơn giản nhưng tràn đầy tiếng cười giữa hai người xa lạ đã gợi lại cho Ren những cảm xúc đã ngủ quên từ lâu: niềm vui, sự hồi hộp và nhẹ nhàng. Cuối buổi, khi đưa Amasaki về ký túc xá, Ren bất ngờ phát hiện bạn cùng phòng đã về, khiến cậu lúng túng vì có thể đã bị bắt gặp đi cùng một cô gái.
Câu chuyện khép lại bằng một buổi tối đầy cảm xúc, khi Ren bắt đầu cảm nhận được một điều gì đó mới mẻ trong cuộc sống tưởng như đang dần trôi qua vô vị của mình.
4 Bình luận
Bản thân mình là một người viết tiểu thuyết ngắn, oneshot nhiều nên thấy oneshot như vậy là mình đã thích rồi. Chưa kể, truyện của bạn lại còn là thể loại romance với motip boy meets girl (mình cực kỳ mê thể loại này dù cho về mặt nội dung nó không có gì mấy).
Thế thì mình xin phép nói qua về tác phẩm của tác giả. Bạn có vẻ đang muốn sử dụng cách viết "contemplative" để tiếp cận độc giả với những tâm tư, cùng suy nghĩ về hành động, sự kiện xảy ra qua con mắt của nhân vật chính. Mình cũng viết kiểu viết này, cụ thể hơn thì là mình thích đọc sách của Murakami Haruki nên những kiểu viết như vậy mình đam mê vô cùng. Nhưng mà cách tác giả trình bày có vẻ là vẫn chưa đạt tới được như vậy. Mình không so sánh bạn với kỹ năng của tác giả chuyên nghiệp hay gì đâu. Nhưng mà bạn có thể xem thêm các tác phẩm như vậy để học hỏi và lấy kinh nghiệm trau dồi kỹ năng viết.
Ví dụ: "Được trèo lên chiếc giường thân quen của mình sau một ngày dài mệt mỏi quả là tuyệt vời. Nên làm gì trước đây ta?
Tôi đảo mình nhìn quanh phòng, nhưng chẳng thấy ai cả. Phòng tôi có sáu người cơ nhưng chắc là về quê hoặc đi chơi hết với nhau rồi.
Đúng là từ lúc lên đại học đến giờ, mọi người vẫn vui vẻ như thế nhỉ? Quen biết bao nhiêu là bạn bè, tụ tập, những cuộc vui thật sảng khoái. Giá mà tôi…"
Đoạn này rất có không khí nếu tác giả có thể khai thác được hơn. Cụ thể là làm chậm pacing câu chuyện lại để nhấn mạnh vào tâm trạng, cảm xúc của nhân vật chính qua không gian.
Phần tiếp theo, dấu câu. Mình nghĩ đây là tác phẩm đầu tay của tác giả đa phần là vì cách bạn sử dụng dấu phẩy. Mình không copy ví dụ xuống cho phần này vì cơ bản là 90-99% câu của bạn viết đều bị lạm dụng dấu phẩy. Có nhiều câu có thể thay bằng các từ nối nhưng bạn sử dụng dấu phẩy nốt. Không có tiêu chuẩn là bao nhiêu phẩy trong một câu thì là quá nhiều, hay quá ít (keep it at 4 best). Nhưng ngoài tác dụng ngắt ý ra, dấu phẩy còn có thể tạo nhịp cho câu, đoạn mà người đọc cảm nhận nữa. Phẩy nhiều quá làm nó bị khựng và chậm nhịp một cách vô ý tứ.
Cuối cùng thì là về vấn đề logic, cái này thì mình nhắc chơi thôi. Tên nhân vật của bạn rõ ràng là tên Nhật, tuy không xác định rõ setting của câu chuyện diên ra ở nước nào, nhưng mình đoán chắc là ở Nhật Bản luôn. Thế thì mình chưa nghe qua trong đại học mà một lớp lại có lớp trưởng hay lớp phó. Ở Việt Nam thì có thấy rồi, nhưng nước ngoài và cụ thể là Nhật Bản thì chưa. Rồi còn cả chiếu nữa. Người Nhật họ nằm futon (đệm trải) thôi mà.
Vậy là hết rồi, chúc tác giả may mắn nhé.
雨のカーテン