Thời gian trôi qua trong ngục giam như vô tận, sau giấc ngủ ngắn hạn, Ravik chẳng biết bên ngoài đang ngày hay đêm. Những kẻ giam giữ cậu thỉnh thoảng quay lại, xác nhận tù nhân chết hay chưa, đôi lúc nhét vào bên trong vài mẩu bánh mì cùng nước uống.
Ravik lúc này chui rúc trong xó xỉnh tối tăm nhất phòng giam, vờ ngủ mê man che đi hành vi mờ ám của mình. Cậu cắn chặt môi, hí hoáy lần mò mảnh kim loại trong ổ khóa. Tiếng lách cách nhỏ vang lên, hòa lẫn trong tiếng rên rỉ của Tarek. Ravik nín thở, cảm nhận từng chuyển động nhỏ nhất trong tay, đảm bảo không để ai phát hiện hành vi của mình.
Được rồi!
Một tiếng “cạch” khẽ khàng vang lên. Vòng xích tuột xuống nền đá ẩm ướt, lộ ra cổ chân đỏ tấy. Ravik thở phào một hơi, nhưng chẳng tỏ ra vui mừng chút nào. Cậu lén lút bò tới áp sát cánh cửa sắt, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đợi một lúc lâu mà chẳng nghe được gì, Ravik đánh bạo đẩy khe cửa đưa thức ăn ngó ra. Hành lang lúc này vắng tanh, chỉ có những ngọn đuốc sáng leo lắt dọc hai bên tường. Ravik thử thò tay, khom người, may mắn đủ chạm ổ khóa, cậu nhổm dậy, lén lút tác động nó một hồi lâu, gỡ xuống đặt trên nền đá phòng giam.
Đoán chừng một thời gian nữa chúng mới quay lại. Ravik không dám chần chừ thêm giây phút nào, cậu nhẹ nhàng đi đến cạnh cô gái mù, hạ giọng thì thầm.
“Này, muốn thoát ra khỏi đây không? Tôi có thể mang cô theo nếu cô muốn.”
Cô ta ngẩng đầu lên, đối diện Ravik, cậu vẫn luôn cảm thấy như có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào mình bên dưới lớp vải lanh. Một cảm giác khó chịu.
“Hiệp sĩ, tại sao ngươi cứu ta?”
“Vì cô đã giúp tôi.” – Cậu nhăn mặt.
Cô gái mù không vội đáp lời, chỉ khẽ nghiêng người, đôi môi mấp máy như đang cân nhắc điều gì đó. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi cô ta gật đầu, giọng nói nhỏ chắc nịt.
“Được rồi, ta sẽ phá lệ một lần vì ngươi. Hãy để ta chỉ lối con đường phía trước.”
Ravik nhướng mày, cứ tưởng cô ta sẽ mặc thây cho định mệnh. Nhưng cậu không muốn nói gì thêm, nhanh chóng tháo xích cho cô ta, cõng lên trên lưng. Để đảm bảo chắc chắn hơn, cậu dùng vải buộc chặt cô ta vào người mình. Để ý thấy cô gái này nhẹ đến ngạc nhiên, tựa hồ chỉ còn da bọc xương dưới lớp vải rách rưới.
“Còn anh! Anh có thể di chuyển không?”
Tarek lắc đầu, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc lên trần.
“Cậu… cứ đi đi. Nếu có thể… làm ơn tìm vợ tôi trong làng Kemet Aru. Nói với cô ấy…” – Giọng anh ta đứt quãng, ho sặc sụa. – “Nói nàng hãy bán hết ruộng lúa mì. Dùng số tiền đó mở tiệm bánh nàng mơ ước… trong thủ đô Jaffarim.”
Ravik gật đầu, siết chặt mảnh kim loại trong tay và thận trọng cõng cô gái mù bước ra ngoài.
Hành lang bên ngoài tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc đang lụi dần, hắt lên nhiều vệt bóng mờ nhạt. Ravik di chuyển chậm rãi, tránh gây ra tiếng động lớn. Cô gái mù lúc này bám chặt trên lưng cậu, hơi thở đều đặn phả vào cổ khiến cậu thoáng rùng mình. Dù cô ta nhẹ tênh, nhưng sự hiện diện đó vẫn mang đến áp lực kỳ lạ.
Bỗng một đoạn, con đường đột nhiên chia thành ba ngả, mỗi hướng đều tối tăm chẳng khác gì nhau. Cậu dừng chân quan sát, không có bất kỳ dấu hiệu hay chỉ dẫn nào.
“Bên trái.” – Cô ta thì thầm. – “Định mệnh đang chỉ lối cho chúng ta.”
Ravik nhếch môi, tuân theo nó. Cậu rẽ hướng sang con đường bên trái, tiếp tục tiến về phía trước. Lối đi dần trở nên hẹp hơn, trần hang với tay không tới nay đã thấp đến mức phải cúi đầu mới qua lọt. Xa xăm có tiếng nước nhỏ giọt vọng lại, hòa lẫn trong hơi thở của hai người tạo thành một giai điệu kỳ quái.
Sau vài phút, con đường lại chia đôi. Ravik dừng bước, cảm giác như mình đang lạc vào một mê cung không hồi kết. Cậu quay đầu, chưa kịp mở miệng thì cô ta đã lên tiếng.
“Phải. Đi bên phải.”
Cả hai băng qua sáu con đường rẽ nhánh, rồi lại tiếp tục rẽ nhánh thêm lần nữa. Hai người họ di chuyển vòng quanh nhiều lần, chẳng thấy điểm cuối nơi nào, khiến cho nghi ngờ trong lòng Ravik trỗi dậy. Tận đến một ngã ba, cậu dừng chân, thở hổn hển vì kiệt sức.
“Rốt cục cô có biết đường không? Hay chỉ đang đoán mò.”
Cô ta mỉm cười, bình thản đến kì lạ.
“Ta không đoán. Ta dùng cảm quan nhìn thấy nó, ngươi chỉ cần tin theo.”
Ravik nghiến răng, muốn phản bác nhưng không tìm được lý do. Nếu cô ta sai, cả hai sẽ quanh quẩn trong mê cung này đến chết hoặc bị bắt trở lại.
Chết tiệt.
Ravik thả lỏng toàn bộ cơ thể, hít lấy một hơi thật sâu để xua tan mọi nghi ngờ trong lòng. Lối bên trái, đi thẳng, rồi lại đi bên trái. Những lần rẽ nhánh tưởng chừng vô tận nhưng cậu thấy cô ta không hề do dự, mỗi lời chỉ dẫn chắc nịt tựa hồ đang giữ bản đồ trong tay.
Đột nhiên, có âm thanh vang lên từ phía xa, tiếng xì xào và trò chuyện trầm thấp của ai đó. Ravik lập tức nép vào góc tường, lén lút thò đầu quan sát xung quanh. Cậu thấy hai tên lính gác xuất hiện cuối hành lang, tay cầm giáo dài, nửa thân trên ở trần cùng thân dưới mặc khố trắng. Chúng đang nói gì đó mà cậu không nghe rõ.
“Cô có ý tưởng nào không?” – Cậu thì thầm, siết chặt mảnh kim loại trong tay, việc chiến đấu lúc này không phải là nước đi khôn ngoan. Cô ta ngẩng đầu lên, tiếp tục thì thào rồi im lặng.
“Đợi một lát, chúng sẽ đi qua nhanh thôi.”
Ravik thở dài, rúc sâu vào bên trong góc tường. Quả nhiên vài phút sau hai tên lính gác đã di chuyển sang một hướng khác, tiếng bước chân khuất đi phía xa.
“Chuyện lạ trên đời vẫn còn nhiều chán.” – Cậu thốt lên, dù không muốn chút nào.
“Ta nói rồi, đó là định mệnh.”
Cậu không nói gì thêm, chỉ cắm cúi đi theo hướng cô ta chỉ. Sau hàng loạt ngã rẽ, không gian quanh họ dần thay đổi. Hành lang đã mở rộng hơn, không khí bớt ngột ngạt và một làn gió mát lành chợt thổi qua. Nó chứa mùi vị sa mạc. Ravik hớn hở trong lòng, bước chân theo đó dồn dập hơn. Cuối cùng trước mắt họ hiện ra một cánh cửa đá lớn, chiếu ra vài tia sáng từ thế giới bên ngoài.
“Đây rồi.” – Ravik lẩm bẩm, nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Cậu không chờ để mở cửa, ánh sáng chói lòa tràn vào, kèm theo những cơn gió quật cát vào mặt. Ravik thấy mình đứng trên một gò đất cao, bên dưới sa mạc trải dài đến chân trời, y hệt bất kỳ khung cảnh thường thấy nào ở Sundarash. Tuy nhiên lúc này nó thân thương đến kì lạ.
Phía xa, mặt trời đỏ rực đang lặn dần, nhuộm cả bầu trời sang một dải màu cam đỏ tuyệt đẹp. Ravik không dám nghỉ chân, cậu chạy xa khỏi nơi đó và đặt cô gái mù xuống một hốc đá không quá rộng. Cậu trèo lên cao, trìu mến nhìn sa mạc Sundarash hùng vĩ. Ở phía xa xăm, những đụn cát vàng nhấp nhô như sóng biển. Từng làn gió nhẹ thổi qua, kéo theo cát bụi lửng lơ bên dưới như một làn sương mỏng manh.
Tự do thật tuyệt vời.
“Tiếp theo nên làm gì?” – Ravik quay trở lại, giọng khàn khàn vì khát nước.
“Không biết, định mệnh chỉ cho ta nhìn đến đây.” – Cô ta nói the thé.
Ravik dời mắt đi trong điệu bộ thất vọng. Ngôn từ của cô ta giờ đây chẳng còn chắc chắn như trước. Cậu biết mình phải tự thân suy tính hành động tiếp theo, nếu cả hai không tìm được hướng đi đúng thì sớm muộn cũng chết khô trong sa mạc.
“Định mệnh kiểu gì đưa chúng ta đến đây rồi bỏ mặc!?” – Ravik lẩm bẩm.
Cậu quỳ xuống, tháo băng gạt kiểm tra vết thương trên vai. Máu đã khô lại và da thịt hồng hào hơn, chốc nữa thôi cánh tay phải của cậu lại có thể lành lặn như trước. Còn cô gái mù lúc này ngồi im thin thít, hơi thở yếu ớt và cực nhọc như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
“Này, cô ổn chứ?” – Cậu hỏi, dù không quá kỳ vọng vào câu trả lời.
“Ta không sao!” – Cô ta yếu ớt đáp, bàn tay gầy guộc đặt lên phần thịt đen ngòm nơi đùi phải.
Cơ thể cô run rẩy, đôi môi nứt nẻ rõ thiếu nước nhưng mặt vẫn rịn đầy mồ hôi. Ravik thở dài, đến bên cạnh kiểm tra tình trạng tệ hại của cô ta. Trán cô nóng bừng, như một ngọn lửa âm ỉ đang thiêu đốt từ bên trong. Cậu cúi xuống gần hơn, bạo gan hất tung chiếc váy dài. Một vết thương sâu hoắm lộ ra, thịt nơi đó dần thối rữa và đen kịt đến kinh tởm. Vết thương tệ đi do nó nhiễm trùng, trồi ra giữa mớ hổ lốn là xương đùi trắng toát.
“Chết tiệt.” – Cậu lẩm bẩm, nếu không làm gì đó thì cô ta sẽ chết sau vài giờ, hoặc sớm hơn với thể trạng hiện tại.
“Ngươi không cần phải lo cho ta. Định mệnh sẽ…”
“Bớt nói nhảm! Cảm ơn vì đưa tôi đến đây, thế là đủ. Đừng nói thêm lời vô nghĩa nào nữa.” – Ravik gắt gỏng cắt ngang. – “Nó chẳng giúp được gì khi chân cô đang thối rữa thế này. Tôi sẽ làm gì đó.”
Cậu ngồi xuống bên cạnh cô ta, cố gắng nghĩ cách. Lúc này mặt trời đã lặn xuống, cánh tay phải của cậu cũng lành lại hoàn toàn theo.
“Phương pháp thì có nhưng khá đau đấy!” – Cậu nói, chìa ra mảnh kim loại giữa lòng bàn tay.
Cô ta lặng thinh, không phản đối mà cũng chẳng đồng ý ngay, mãi một lúc sau mới khẽ gật đầu tựa hồ chấp nhận số phận. Thấy vậy, Ravik liền dùng mảnh kim loại rạch một vết trên đầu ngón tay, vẽ lên đó vài ký tự Rune bí ẩn. Xong xuôi cậu xé áo mình, quấn lại thành một cuộn, tay nhanh gọn vén váy cô ta đến gần sát vùng kín.
Sau vài lời niệm chú, miếng kim loại trong tay cậu phát sáng đỏ rực, tỏa ra luồng nhiệt nóng rát dữ dội. Thần kì rằng Ravik có thể giữ chặt nó, tay kia đặt trên đùi cô ta cố định. Phần thịt lở loét hiện ra rõ mồm một dưới ánh sáng ma thuật, cậu thấy từng mảng đen kịt, bốc mùi hôi thối hòa lẫn trong các vệt mủ vàng đục.
“Ngậm chặt lấy.” – Ravik ra lệnh, nhét cuộn vải vào miệng cô gái.
Cậu lập tức nhấn mạnh miếng kim loại xuống vùng thịt thối. Ánh sáng từ các kí tự Rune trở nên mãnh liệt hơn. Khi nó cắt sâu vào da thịt, một tiếng “xèo” dữ dội vang lên, kèm theo mùi thịt khét lẹt. Cô gái rên rỉ kinh khủng, muốn xé toạc cổ họng, cơ thể giật nảy lên vì đau đớn.
Cậu bắt đầu cắt, đẩy xuống từng nhát một chính xác. Mảnh kim loại giờ là con dao nóng rực, dễ dàng xuyên qua lớp thịt nhiễm trùng. Máu đen cùng mủ tuôn trào, bốc khói nghi ngút khi tiếp xúc với không khí. Ravik cẩn thận lạng bỏ từng miếng thịt thối, để lộ phần thịt hồng còn lại bên dưới.
“Chịu thêm chút nữa.” – Cậu lẩm bẩm, tay run rẩy vì vận sức liên tục nhưng không dám dừng lại. Mỗi nhát cắt là một lần cô ta co giật, cậu có thể cảm nhận nó rõ ràng thông qua móng tay cắm sâu vào vai mình của cô ta.
Sau một hồi tỉ mỉ, phần thịt đen đã được loại bỏ hoàn toàn. Nhưng khúc xương bên dưới vẫn phải cắt đi.
Không chần chừ, cậu dùng tay phải giữ chặt nó, bẻ mạnh một phát tách hẳn khúc xương khỏi cơ thể. Tiếng “rắc” khô khốc vang lên, kèm theo một dòng máu đặc quánh bắn ra ngoài. Ravik nhanh chóng rút lấy vải, quấn chặt nhiều vòng quanh vết thương và những ký tự Rune cầm máu.
Khi mọi thứ xong xuôi, Ravik thả rơi mảnh kim loại trên tay xuống cát, ánh sáng trong nó đã tắt lịm từ bao giờ. Cậu ngồi phịch xuống, gần như kiệt sức, lặng lẽ nhìn sang cô gái bên cạnh giờ chỉ còn một chân.
“Cảm ơn ngươi… Ravik!” – Cô ta thì thầm, hơi thở ngắt quãng.
“Tạm thời đừng nói gì cả.” – Cậu đáp, nửa thân trên trần trụi lạnh buốt trong cái rét sa mạc.
Lúc này, ánh sáng yếu ớt bên ngoài phủ lên cơ thể Ravik một lớp sáng bạc mờ ảo. Những giọt mồ hôi lăn dài trên làn da trắng ngần, lấp lánh tựa hồ châu báu rực rỡ trong đêm tối. Cậu ngồi đó, dính máu bê bết cũng chẳng buồn lau đi, chỉ lấy cát quét qua.
“Chúng ta không thể ở đây quá lâu.” – Ravik lên tiếng sau chút ít thời gian nghỉ ngơi.
Cậu gượng đứng dậy, chân run rẩy vì mệt mỏi. Cái lạnh tê tái của sa mạc thấm sâu vào da thịt, từng cơn gió rét quất qua, kéo dựng da gà. Nó chẳng phải điều tệ hại nhất lúc này, họ cần nước, cần nơi trú ẩn tử tế và cần rời khỏi đây ngay trước khi bọn tư tế hay bất kỳ thứ gì trong sa mạc tìm thấy họ.
Ravik cúi người, mang cô gái trở lại lưng mình. Cô ta lúc này có vẻ biết điều hơn, ngoan ngoãn vòng tay qua cổ cậu, đôi tay mảnh khảnh bám chặt lớp da trần như một cách giữ thăng bằng. Cô ta để những ngón tay chạy dài trên các vết thương khi nãy bấu vào, siết giữ nó tránh máu chảy ra nhiều hơn như một lời xin lỗi thầm lặng.
“Kệ nó đi, lát tự lành thôi.” – Ravik lên tiếng, tự vẽ các kí tự Rune lên cơ thể. – “Một chống lạnh, một hồi sức… Chẳng biết thứ này kéo dài bao lâu.”
Giữa đêm sa mạc, bước chân của chàng trai trẻ đè nặng lên nền cát lạnh giá, để lại nhiều dấu vết mờ nhạt nhanh chóng cuốn trôi theo gió. Ánh trăng nằm lọt thỏm giữa bầu trời sao trên cao, soi xuống con đường mờ ảo cho kẻ lạc lối. Cậu nheo mắt, cố giữ phương hướng cố định. Vai vẫn đau âm ỉ bởi vết thương và sức nặng của cô gái, dù cô ta có nhẹ đến đâu. Ravik chợt cắn môi, lòng điên cuồng tự nhủ về cái chết của mình nếu dám dừng chân lại.
“Ravik!” – Cô gái trên lưng réo lên, đây là lần thứ hai cô ta gọi thẳng tên cậu. – “Ngươi có đang nghe không?”
“Gì!?”
“Biết đường không?”
“Định mệnh lại nói gì sao?” – Mắt cậu liền sáng lên.
“Không!”
“Vậy quan tâm làm gì?” – Cậu thất vọng. – “Tôi tự có cách của mình.”
“Định mệnh không phải công cụ, nó là vô số sợi xích hướng đến một kết cục định sẵn. Nhưng nó cũng mờ nhạt trước kẻ quan sát. Chỉ khi nó cho phép thì ta mới có thể thấu hiểu được.”
“Hy vọng thứ đó tiếp tục hữu dụng.” – Ravik tặc lưỡi. – “Ít nhất hãy cho tôi biết cô là ai, đến đây với mục đích gì? Tại sao cô dính líu vào chuyện này?”
“Chưa đến lúc để ngươi biết ta là ai. Còn chuyện này… Nói thật thì ta chẳng biết gã đeo mặt nạ rắn hay cái chỗ này là chỗ nào. Ta chỉ bước đi theo tiếng gọi của định mệnh. Kết quả ngươi cũng thấy.”
“Nghe vô lý bỏ xừ! Tùy thôi, muốn sao cũng được.” – Lần đầu tiên cậu gặp người kỳ lạ đến vậy, chẳng có đầu đuôi nào, tựa hồ cô ta rớt xuống từ thế giới khác. – “Bọn giam giữ chúng ta khi nãy là người của Omar. Hắn ta và gã mặt nạ rắn kia có ý định chiếm lại quyền kiểm soát thành phố từ tay hiệp hội lính đánh thuê. Tôi còn chẳng biết gã tư tế kia có phải Omar hay không. Nhưng tôi dám cá rằng cái tên Anubrah liên quan chặt trong kế hoạch của chúng.”
“Những chuyện này chỉ là một trong vô số mắt xích xa xôi của định mệnh. Chẳng việc gì ta phải để tâm.” – Cô gái mù cao giọng. – “Thứ mang ta đến đây là ngươi. Nói ta nghe về ngươi đi! Chúng ta đang đi đâu?”
“Hướng Tây Nam nếu tôi không nhầm.” – Ravik đáp. – “Nếu Tarek nói thật, chúng ta vừa thoát được từ cánh cửa nào đó của khu tàn tích phía Đông Bắc Ashharan. Dĩ nhiên muốn trở về thì phải đi ngược lại rồi, hay cô muốn tôi chạy lông bông khắp nơi.”
“Ngươi đào đâu ra tự tin nói mình đúng hướng.”
“Tôi biết cách người Aramak xác định phương hướng. May mắn hôm nay có trăng non. Thử nhìn vào nó đi, hướng tay tôi chỉ. Giờ thì tưởng tượng ra một đường thẳng nối liền hai đầu lưỡi liềm.” – Giọng Ravik đều đều, âm trầm tựa hồ một học giả trí thức. – “Kéo dài nó xuống đường chân trời, giao điểm chính là hướng Nam.”
Cô gái mù im lặng một lúc lâu, đôi tay vẫn bám chặt vào vai Ravik như thể đang cố tiêu hóa kiến thức mới mẻ. Gió sa mạc quét qua, mang theo cái lạnh thấm đẫm da thịt, cuốn mái tóc bết bát của cô bay lòa xòa sau lưng. Ravik cảm nhận được cơ thể cô khẽ run lên, nhưng không kêu ca, chỉ nghiêng đầu nghiền ngẫm.
“Có tàn nhẫn quá khi bắt người mù ngắm trăng không?” – Cuối cùng cô ta thốt lên.
“Ai biết được!” – Cậu bật cười. – “Nhìn cô giống mù quá thôi.”
“Thú vị thật!” – Cô ta trầm trồ, giọng xen lẫn tò mò. – “Ngươi dùng trăng để tìm đường. Không phải định mệnh, không phải giấc mơ, mà là một thứ… cụ thể như vậy.”
“Tôi nói rồi, khoa học thì đáng tin hơn thần học.” – Ravik nhếch môi. – “Tôi tự xây dựng đức tin của mình và dựa dẫm vào nó. Khác hẳn những lời tiên tri hay sấm truyền chẳng ai kiểm chứng.”
“Tiếp tục đi!”
“Xem tôi như nhà truyền giáo chắc. Được thôi, nếu cô chịu nhìn về phía đó. Thấy ba ngôi sao thẳng hàng kia không?” – Ravik chỉ tay, mặc cho cô ta có thật sự mù hay không. – “Đó là chòm sao Orion mà mắt thường dễ dàng quan sát được, ừm, tùy người. Đại khái hình dạng giống thanh kiếm rủ về hướng Nam.”
“Ừm.”
“Dù khía cạnh tín ngưỡng hay học thuật, mỗi ngôi sao đều có ý nghĩa riêng của nó. Chòm sao Orion chính là biểu tượng của vị thần tái sinh trong văn hóa Aramak. Không tin? Ngay cả Kim tự tháp hùng vĩ nhất của họ cũng xây theo trục thắt lưng chòm Orion. Nhưng đấy là chuyện từ thời cổ vương quốc. Nhắc mới nhớ, hy vọng Đại thư viện Nepharos có ghi chép rõ ràng về nó.”
Ravik có thể cảm nhận được nhịp tim của cô gái này truyền vào lưng mình, ban đầu chậm rãi, càng lúc càng vội vã hơn như thể phấn khích theo lời cậu nói. Cả cậu cũng tương tự, chỉ nghĩ đến thánh địa học thuật Nepharos đã khiến chàng trai phấn khích không thôi. Cậu tự nhủ rằng nhất định phải ghé qua nơi đó trước khi trở về Lidian.
“Orion...” – Cô lặp lại. – “Ngươi nói đó là vị thần tái sinh. Hóa ra ngươi cũng tin vào thần thánh sao?”
Cậu lắc đầu.
“Tôi chỉ nghiên cứu chứ chưa bao giờ tin vào thần thánh, cũng không nhớ những câu chuyện người đời thêu dệt. Tôi chỉ biết rằng người Aramak đã quan sát bầu trời và dùng kiến thức đó xây nên những công trình vĩ đại nhất. Trong tín ngưỡng có khoa học, trong đức tin có chân lý. Cô không thấy nó thú vị sao?”
Cô ta khẽ kêu lên như thể vừa biết thêm được gì đó mới mẻ.
“Một kẻ kì lạ.” – Cô ta nói. – “Ngươi không tin vào định mệnh, nhưng ngươi lại ở đây, gặp gỡ và mang ta theo giữa sa mạc này. Nếu không có định mệnh, sao mọi thứ diễn ra như thế?”
“Hơi đâu quan tâm lý do.” – Cậu nhún vai. – “Cô băng bó cho tôi, tôi kéo cô ra khỏi chỗ đó. Đó là lựa chọn, không phải ai đó sắp đặt. Nếu cô muốn gọi nó là định mệnh thì cứ việc.”
“Cứng đầu thật.” – Cô ta cười khúc khích, âm thanh trong trẻo len lỏi sâu vào trong tai. – “Ta bắt đầu thích cách ngươi nghĩ. Ta lớn lên giữa những lời tiên tri, giấc mơ hay niềm tin rằng mọi thứ đã nằm trong một vòng tròn mà không ai được phép thay đổi. Ngươi sẽ phải trả giá rất đắt nếu cố tác động đến nó.”
“Giờ thì người cứng đầu sắp thay đổi được người ít cứng đầu hơn hay sao?” – Cậu cười nhạt. – “Cô chưa bao giờ tự hỏi nếu định mệnh đã an bài thì mọi đau khổ cô chịu đựng đều là đúng đắn!? Chết rục trong ngục tối hoặc bất kì của nợ nào đều khư khư chịu trận.”
Lần này cô ta im lặng lâu hơn, cảm giác câu hỏi đã khoét sâu đến tâm trí cô gái trẻ. Ravik lặng lẽ bước đi, bàn chân trần lún xuống nền cát lạnh lẽo.
“Ta mệt rồi, nói chuyện khác đi.” – Cô ta cựa mình, lấy tay xoa đầu chàng trai trẻ. – “Người trẻ tuổi nên biết điều một chút, hạn chế bắt bẻ người khác.”
“Bỏ tay ra!” – Cậu kịch liệt phản ứng. – “Muốn tự lết đi không!?”
Ravik lắc vai, cố gạt bàn tay ra khỏi đầu mình. Chỉ thấy cô ta cười lém lỉnh. Người hắn ấm áp hơn cô, làm cô vô thức rúc rỉa từng hơi ấm từ nãy đến giờ.
“Này, chân ta đau lắm, đừng có rung vai mạnh thế.”
“Thế thì ngồi yên, đừng cựa quậy như sâu nữa.” – Ravik xám mặt vì thái độ đó. Thế nhưng cậu vẫn điều chỉnh bước chân nhẹ nhàng hơn.
“Than vãn ít lại!” – Cô ta nói, ngáp dài một hơi. – “Tiếp tục kể chuyện đi.”
Cậu hừ nhẹ, đành phải lắm lời hơn.
“Chuyển hướng sang bà vợ vậy, gác vị thần tái sinh kia đi. Cô thử đoán xem đâu là ngôi sao Sirius.”
Dứt lời, Ravik chỉ tay lên trời.
“Muốn đứng trên góc nhìn thần học, thuật học hay khoa học? Cô có tin nó liên quan đến chu kỳ lũ sông Nile không?”
Không gian lúc này chợt yên ắng, cậu đợi một lúc lâu mà chẳng có tiếng nào đáp lời.
“Này! Có đang nghe không?”
Ravik quay đầu, định chỉ trích thì chợt nhận ra hơi thở của cô ta dần đều đặn và chậm rãi hơn. Cô gái đã thiếp đi trên lưng cậu, đầu tựa vào vai, bàn tay buông thõng chẳng còn siết chặt như trước. Ravik lắc đầu ngao ngán, cậu chẳng hiểu tại sao cô gái xa lạ này lại mang đến cảm giác gần gũi khó tả đến vậy.
“Không biết điều.” – Cậu lẩm bẩm. – “Ngủ đi và làm ơn đừng lảm nhảm về định mệnh giùm.”
Chàng trai trẻ vẫn đều đặn tiến lên, từng bước chân vững vàng theo đức tin phía trước.


0 Bình luận