Tập 6: Kẻ Vấn Vương Quá Khứ, Người Chỉ Biết Hiện tại
Chương 1: Mặt đối mặt
47 Bình luận - Độ dài: 3,356 từ - Cập nhật:
Chiếc tàu bay mang theo ấn hiệu của nhà Skywalker băng qua không phận của công quốc Skywalker mà không gặp vấn đề gì. Trên tàu, Schwarz lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Ban đầu hắn có định ghé qua nơi vị hiệp sĩ già đã hy sinh năm xưa để cho "hắn" và những đứa trẻ khác chạy trốn, nhưng ngặt nỗi lại không biết vị trí chính xác nên chỉ đành tạm thời bỏ qua. Dù sao nhà Skywalker cũng đã gần ngay trước mắt, tìm người hỏi là được.
Schwarz không tin chuyện năm đó chỉ là tác phẩm của một vài cá nhân. Thậm chí khả năng mà cả cái gia tộc này đều có liên quan cũng không phải con số không. Làm rõ điều này chính là một trong những lý do mà hắn muốn trở lại đây.
Đến giữa trưa, Schwarz rốt cuộc nhìn thấy dinh thự đồ sộ của nhà Skywalker từ trên cao. Chế độ lái tự động đúng là đồ tốt, chỉ cần chọn đích đến thì phần còn lại để tàu bay tự vận hành là được. Nhớ lại chiếc tàu bay của mình vẫn còn đang trong cảng sửa chữa của Stellar, Schwarz bỗng cảm thấy chút bất đắc dĩ. Lẽ ra hôm đó hắn không nên tự thân điều khiển làm gì.
Hắn nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ ma thuật, bên dưới đã có khá nhiều người đang đợi. Cách một khoảng xa như vậy và cả một lớp vỏ tàu, Schwarz vẫn có thể cảm thấy ác ý cuồn cuộn hướng về mình. Một đội hình thật xa hoa cho một cựu "thế tử" như bản thân hắn, đổi lại thành người khác hẳn là đã bị doạ sợ cho cứng người rồi.
Người ta đã có lòng tiếp đón như vậy, Schwarz tự nhủ mình cũng nên đáp lại cho phải lệ. Khi tàu bay hạ cánh, kéo theo cơ thể vặn vẹo của Hamza, hắn bước ra cửa rồi thẳng thừng ném gã xuống giữa sân trước cả lúc cửa tàu mở ra hoàn toàn.
"Chà."
Khoanh tay tựa người lên khung cửa, Schwarz nhìn quanh đám người bên dưới một lượt. Ánh mắt hắn dừng lại trên người một thiếu phụ ngồi xe lăn nổi bật giữa đám đông trong thoáng chốc. Thứ cảm xúc gì đó chôn sâu trong nội tâm bắt đầu cựa quậy, khiến tâm trạng tĩnh lặng của hắn dần dậy sóng. Tuy nhiên những dao động nhỏ bé đó lại bị Schwarz lạnh nhạt đè xuống.
Hắn biết người phụ nữ này, cũng bởi vì biết cho nên mới làm như vậy. Nghĩ đến việc cái người mà "mình" gọi là "mẫu thân", người mà "mình" vẫn luôn ôm chặt hy vọng vào một tình cảm đáng lẽ phải có lại ở trong đám người "tiếp đón" thế này, Schwarz chỉ cảm thấy thật châm chọc. Như là tự giễu chính mình, hắn nói:
"Nghĩ tới việc các ngươi kéo cả đống người ra để chào đón sự trở về của "cựu" thế tử này như vậy, ta có nên cảm thấy tự hào không?"
Vừa dứt lời, trong đám người bên dưới đã có kẻ không chờ được nữa mà triển khai tấn công, nhanh chóng lao về phía này. Thông thường thì những người xông lên đầu tiên nếu không phải lỗ mãng ngu ngốc thì cũng là những người tự tin vào năng lực của mình. Cái kẻ trông âm u nhu nhược phát ra bầu không khí tựa rắn độc này là loại thứ hai.
Schwarz có thể xác nhận điều đó, vào khoảnh khắc mà kẻ đó vừa chuyển động, không gian xung quanh đột nhiên thay đổi. Từ cây cỏ mây trời, đến những hành động vô thức của con người đều bỗng chốc trở nên thật nhanh. Dường như cả thế giới trừ chính Schwarz đều đang ở vào trạng thái gia tốc cực độ gấp mấy trăm lần.
"Gia tốc? Không, hẳn là làm chậm nhận thức..."
Đồng thời, suy nghĩ của hắn cũng theo đó chuyển động thật nhanh.
Hắn đoán năng lực của kẻ này là làm suy giảm cực lớn tốc độ nhận thức của mục tiêu bị tác động. Cho dù không hoàn toàn chính xác thì cũng không sai lệch bao nhiêu. Xét tỉ lệ với chuyển động của môi trường thì rơi đâu đó vào khoảng ba trăm lần. Cũng tức là trong nhận thức của Schwarz, kẻ này đã nhanh lên ba trăm lần. Loại tốc độ này quả thật rất đáng sợ, cơ mà không phải với hắn.
Thậm chí còn không cần phải sử dụng kỹ thuật đặc biệt mạnh mẽ nào, Schwarz để cơ thể tự phản ứng lại theo bản năng. Bằng vào lượng sinh lực được cung cấp bởi Satella và phương pháp rèn luyện dưỡng sinh được đúc kết trong suốt đời trước, vẻ ngoài không thay đổi quá nhiều nhưng cơ thể hắn cũng đã ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với khi vừa thức tỉnh. Độ tương thích và khống chế thân người cũng đã ở một tầng cao mới. Nhận thức chậm đi mấy trăm lần không phải là vấn đề đáng kể.
Nắm tay vung ra với tốc độ vượt xa vận tốc âm thanh, chỉ trong một khoảnh khắc đã để lại vô số dư ảnh. Mi mắt khép hờ của gã thanh niên âm u nhu nhược trừng lớn trước hành động không tưởng của Schwarz. Trong ánh mắt đầy vẻ không dám tin và khủng hoảng khi chuyện xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Gã vặn vẹo cơ thể, muốn làm cái gì đó để thay đối tình thế nhưng rồi cơ thể đột ngột cắm đầu xuống đất như một viên thiên thạch nhỏ. Nửa người gã hằn sâu vào đất, chỉ còn lại đôi chân đưa lên trời co giật vài cái.
"Hả?"
Nhận thức lập tức trở lại bình thường, Schwarz nhìn vào nắm tay của mình rồi lại nhìn xuống đôi chân chỏng chơ trên nền đất bên dưới. Thật kỳ lạ, hắn không có cảm giác mình đã đánh trúng. Vậy thì kết quả này là sao?
"Là đảo nghịch nhân quả sao..."
Schwarz thì thào, tự đưa ra kết luận. Trong số những năng lực mà hắn từng gặp ở cả kiếp trước lẫn kiếp này, năng lực đó là lời giải thích phù hợp nhất.
Đảo nghịch nhân quả, một khả năng khó đề phòng có thể đưa kết quả lên trước nguyên nhân. Một ví dụ dễ hiểu là chúng ta phải ăn thì mới no, nhưng với khả năng này thì người sử dụng sẽ thấy no rồi sau đó mới ăn. Tất nhiên, như tên gọi, khả năng này chỉ đảo lộn vị trí của nguyên nhân và kết quả mà thôi, nó không thể tạo nên kỳ tích biến không thành có.
Kết quả đã định không thể thay đổi, giống như trường hợp của cái kẻ đang co giật dưới đất này.
Hẳn là hắn ta đã định đảo nghịch kết quả là "đã tránh được" lên trước để thoát khỏi đòn phản công bất ngờ của Schwarz. Tuy nhiên, đó lại là một sai lầm. Với hàng nghìn cú đấm vượt xa tốc độ âm thanh như vậy, việc tránh thoát không nằm trong khả năng của gã. Vì vậy hắn chỉ đảo nghịch kết quả tất yếu là "chắc chắn sẽ trúng đòn" lên trước mà thôi.
Như đã nói, năng lực này chỉ đảo nghịch kết quả lên trước nguyên nhân, không thể biến không thành có. Nói cách khác, hành động "né tránh" vẫn phải được diễn ra sau khi đã có "kết quả". Với "kết quả" đã định của hiện tại. Hành động "né tránh" không thể diễn ra được nữa, vì vậy...
Cơ thể của gã thanh niên đột nhiên chấn động, chân bị bẻ ngoặc sang bên như vừa trúng phải một đòn tấn công vô hình nào đó. Kéo theo sau là những chấn động nhiều không kể xiết, chỉ một giây trôi qua, cả người gã đã mềm oặt rũ xuống đất. Theo tình tình này dù không tới mức gãy hết xương cốt, dập nát nội tạng thì cũng cách không xa lắm. Muốn tìm một chỗ nguyên vẹn trên người cũng khó.
Tự tìm đường chết, chỉ có thể nói là đáng đời.
Schwarz nhảy khỏi tàu, đáp xuống đất.
"Ta có lời hẹn phải trở về sớm."
Ánh mắt hắn hời hợt quét qua tất cả những người đang có mặt.
Những kẻ có ý định xông tới nhưng chậm hơn gã thanh niên âm u nhu nhược kia một bước giờ mới bắt đầu hiểu được tình hình. Thân người đang lao tới cũng vì đó khựng lại, rơi trở về mặt đất. Kẻ đang nằm mềm oặt trên mặt đất đằng kia là người mạnh nhất trong số bọn hắn. Đến cả gã cũng đã trở thành như vậy, nếu còn mù quáng xông lên thì khác nào tự chui đầu vào chỗ chết. Kết cục chắc chắn sẽ còn thảm khốc hơn vậy.
Tất cả hành động cũng bị ánh mắt tưởng như hời hợt kia phong toả. Bất cứ cử động nhỏ nào cũng là một hành vi mạo hiểm. Tuy nhiên, lùi bước cũng không phải là một lựa chọn. Nếu để cao tầng nhà Skywalker biết được bọn hắn chưa đánh đã chạy thì cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Tiến tới chẳng được mà lùi cũng chẳng xong, nhất thời rơi vào tình thế bế tắc.
Trong khi bọn hắn còn đang nghĩ mọi cách âm thầm tìm cách gọi thêm cứu viện càng nhanh càng tốt, Schwarz đã bước tới.
"Cho nên gọi cầm quyền cao nhất ở đây ra mặt đi, ta sẽ đối chiếu trực tiếp với hắn cho nhanh. Bằng không... Ta sẽ xới tung chỗ này lên."
Hắn phủi phủi vai áo, lời nói buông xuống, ma lực bùng lên. Dữ dội, đáng sợ, ép cho toàn bộ người trong phạm vi xung quanh đều cảm thấy khó thở. Hắn dùng hành động để chứng minh mình không hề đùa cợt.
Không gian bỗng chìm vào sự im lặng kiềm nén, bất cứ lời đe doạ hay cảnh cáo nào cũng đều bị lượng ma lực kinh người kia bóp chết từ trong trứng nước. Mọi người đều cắn răng ra sức chống cự áp lực đang đè nặng trên vai mình, không một ai lên tiếng.
Trông thấy tình cảnh như vậy, Schwarz không cảm thấy ngoài ý muốn bao nhiêu. Thật tình mà nói, từ đầu hắn đã không nghĩ mình có thể đạt được điều gì từ những người này. Mục đích vốn dĩ chỉ là tạo ra hỗn loạn mà thôi, một hỗn loạn thật lớn. Lớn tới mức mấy kẻ tai to mặt bự trong nhà Skywalker phải chủ động chui ra khỏi hang để mà gặp mình.
Hành động và lời nói thừa thải này chỉ như một lý do để xoa dịu nội tâm xao động càng lúc càng lớn trong mình. Đồng thời cũng như một cơ hội để xem người phụ nữ kia sẽ phản ứng thế nào. Dù có châm chọc ra sao, thì đó cũng là người mà "hắn" gọi là "mẫu thân".
Schwarz tiến tới, ma lực dần tăng lên theo mỗi bước chân, áp lực mà những người khác phải chịu cũng càng lúc càng nặng nề. Cứ mỗi bước tăng lên, sức nặng lại chồng thêm một tầng. Xung quanh lần lượt phát ra những tiếng bình bịch, đã có người không chịu nổi mà gục ngã dần dần. Đến bước thứ bảy, hầu như đã không còn ai đứng vững, tất cả đều đã nằm bẹp trên đất. Chỉ trừ một người.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn đó vẫn trơ ra như tượng đá dù cho khoé môi đã bắt đầu rỉ máu.
Ngay cả Schwarz cũng sững sờ trong giây lát.
Có cần phải vậy không? Là vì không muốn lộ ra bộ dáng thảm hại trước đứa trẻ bà ta từng vứt bỏ, hay còn vì lý do nào khác?
Schwarz không biết, hắn chỉ tiến lên trước, thu hẹp khoảng cách hai bên lại chỉ còn vài bước chân rồi mới dừng lại.
"Ngươi có thể không?"
Cúi đầu nhìn xuống, hắn hỏi.
Người phụ nữ này nói thế nào cũng là phu nhân công tước, dù có bị thất sủng dẫn đến địa vị bấp bênh đi nữa cũng không đến mức gọi không ai nghe chứ?
Thiếu phụ cúi mặt cắn chặt răng tới mức bật cả máu, đau khổ chống lại áp lực trên người, cố giữ lại chút xíu tôn nghiêm mà chẳng biết có còn sót lại chút nào hay không. Nhưng vì một chữ "ngươi" này mà buộc phải ngẩng đầu lên, mặc kệ máu trên khoé môi đang tràn ra càng lúc càng nhiều hơn. Nếu không nhờ chiếc xe lăn chống đỡ và sự hỗ trợ của người trong bóng mình thì cô đã gục ngã rồi, tuy vậy đôi mắt đen như vực sâu hun hút vẫn quật cường mà nhìn lên.
Thiếu phụ đã sớm đã nghĩ tới rằng sau ngày hôm đó rất có thể đứa trẻ này sẽ không còn quan tâm thậm chí là căm hận và sẽ không gọi mình là "mẫu thân" nữa. Nhưng đến hôm nay, gặp mặt trực tiếp lần nữa, cô mới biết một chữ "ngươi" đó đau đớn hơn những gì mình từng tưởng tượng nhiều.
Trong đôi mắt đen như màn đêm sâu thẳm kia đã không có cảm xúc nào, cô đã không còn là "mẫu thân" với hắn nữa.
Phía trên cao, mi mắt Schwarz hơi động, đúng là hắn muốn xem phản ứng của người phụ nữ này, tuy nhiên hắn không hiểu tại sao bà ta lại làm ra biểu cảm như vậy. Không phải là từ chối, không có phản kháng, chỉ có mở to mắt mà nhìn mình như thế.
Rốt cuộc bản thân đang mong đợi hay tìm kiếm thứ gì trong đôi mắt vô cảm phía đối diện? Chính thiếu phụ cũng không rõ ràng cho lắm. Chỉ là có điều gì đó đang thôi thúc cô nhất định phải làm vậy.
"Không ổn rồi, cứ tiếp tục như thế này thì cơ thể người sẽ không chịu nổi nữa đâu."
Giọng nói lo ngại của thực thể trong chiếc bóng thông qua thần giao cách cảm truyền thẳng vào đầu, nhưng thiếu phụ vẫn một mực kiên trì nhìn lên.
Có lẽ nào bản thân cô đang đợi một lời chỉ trích?
Là hối hận? Hoặc là tự trách? Vì đã góp phần biến đứa trẻ ấm áp hay cười năm xưa trở thành thế này sao?
Rốt cuộc, thiếu phụ đã dần mường tượng được thôi thúc trong mình. Cô muốn nhìn thấy sự căm hận, ghét bỏ mình vì đã bỏ rơi hắn đằng sau vẻ vô cảm kia, ít nhất như vậy nghĩa là hắn vẫn còn cảm xúc với cô.
Thiếu phụ bỗng cảm thấy nực cười khi những suy nghĩ như vậy lại dần nổi lên trong tiềm thức của mình dù chủ chỉ là một chút thoáng. Nhưng đâu vậy, cô vẫn tiếp tục giương mắt nhìn, chỉ như vậy, không hé răng nói một lời.
Cũng bởi vì vậy, thực thể trong bóng của cô bắt đầu gấp gáp.
"Này, người có nghe tôi nói gì không?"
Không có tiếng đáp lại, chỉ có sự lặng thinh vô vọng và áp lực mỗi lúc một nặng hơn. Từ lúc bắt đầu tới giờ chỉ vài giây trôi qua mà với thực thể trong bóng dường như dài tới vô tận. Chắc chắn cứ thế này thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện, nó quyết định cưỡng chế đưa thiếu phụ rời đi cùng mình.
Song, ma lực chỉ vừa chuyển động, trong thời gian chưa đầy một cái chớp mắt, lông tơ khắp người nó dựng đứng cả lên. Đôi mắt đen chỉ vừa mới đây vẫn còn chơi trò nhìn chằm chằm với thiếu phụ giờ đã hướng về bản thân. Thực thể trong chiếc bóng rợn cả sống lưng, chỉ một ánh mắt mà dường như toàn bộ cử động của nó đã bị phong toả hoàn toàn.
Kẻ này ở một cấp độ vượt xa mọi thiên tài trẻ tuổi mà nó từng gặp trước. Làm được điều này ở độ tuổi đó, có gọi là quái vật cũng không ngoa. Nhà Skywalker vậy mà đã vứt bỏ một thứ vũ khí kinh khủng nhường này sao?
Trong lúc thực thể trong bóng vừa hạ quyết tâm, bằng mọi giá cũng phải mang theo thiếu phụ rời khỏi chỗ này, thiếu niên tóc đen bỗng nhiên dời mắt nhìn sang hướng khác.
Ngay sau đó là một tiếng thét vang trời.
"To gan! Đây không phải là nơi mà kẻ như ngươi có tư cách càn quấy!"
Giọng nói oang oang khắp không gian như vọng đến từ bốn phương tám hướng, bao trùm lên hết thảy. Cao tầng nhà Skywalker cuối cùng cũng tới rồi.
Thực thể trong bóng nhân lúc chớp lấy thời cơ, kéo thiếu phụ chìm vào chiếc bóng ngay dưới chân cô rồi lẩn đi thật nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Schwarz khẽ liếc nhìn qua khoé mắt, nhưng không có đuổi theo. Chuyện này không vội, cũng không cần thiết lắm, để sau cũng được.
Trong khi đó, thực thể trong bóng mang theo thiếu phụ lủi đi thật nhanh bất chấp sự phản kháng của cô. Mãi khi quay trở lại căn phòng trên tháp cao nó mới miễn cưỡng yên tâm mà thả thiếu phụ ra ngoài.
"Ngươi làm vậy là có ý gì?"
Vừa mới được thả ra, thiếu phụ đã nhịn không được mà quát lớn.
"Làm ơn đi quý cô của tôi ơi! Không chạy thì cô tính ở lại đó để làm gì? Tiếp tục chơi trò nhìn chằm chằm à?"
Thực thể trong bóng không đồng tình mà phản bác lại.
"Người muốn bị ép chảy ra nước hay sao vậy?"
"Nhưng..."
Hiểu rằng đối phương hành động như vậy là vì lo lắng cho bản thân mình, thiếu phụ hạ giọng xuống một chút.
"Vừa rồi cao tầng nhà Skywalker đã đến đúng không, để mặc đứa trẻ đó như vậy thì..."
"Thì sao nữa?"
Biết thiếu phụ định nói gì, thực thể trong bóng lập tức cắt ngang.
"Để cho thằng nhóc ấy làm loạn một trận linh đình, thu hút sự chú ý của người khác... Như vậy với chúng ta không phải chuyện tốt sao?"
"Chuyện tốt... Ư?"
Thiếu phụ lặp lại hai chữ này, hai tay bất giác đặt trước ngực.
Phải rồi, nếu đứa trẻ đó có thể quấy cho nhà Skywalker loạn tưng bừng, với bọn họ mà nói chỉ có lợi mà không có hại. Vậy thì tại sao... Cô vẫn cảm thấy có điều gì đó sai lầm ở đây?
"Này này, đừng nói với tôi là người thật sự đang lo lắng cho an nguy của thằng nhóc đó đấy nhé?"
Giống như vừa phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng khó tin, thực thể trong bóng nghi ngờ hỏi.
"Trước đây chính người đã nhẫn tâm vứt bỏ hắn, giờ lại muốn tỏ vẻ thương xót sao?"
"Ta..."
Thiếu phụ thốt lên được một chữ rồi im bặt, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, như muốn nhìn thẳng tới sân chính ở phía xa.
Đúng lúc đó, một tiếng nổ thật lớn tựa như tiếng gầm của dã thú xé toạc không gian vọng tới.
Ở nơi đó, trận chiến đã bắt đầu.
Hoặc có thể là đã kết thúc.


47 Bình luận
Và tks for new chapter
Còn về chuyện Schwarz gọi người phụ nữ đó là "ngươi" thì... Kẻ đứng trước mặt người phụ nữ đó không phải Schwarz, là "Anh Hùng" và tất nhiên trong mắt "Anh Hùng" người phụ nữ đó chả là cái gì đáng để quan tâm đến vậy. Nếu có thì đấy là sự tò mò dành cho những gì mà người phụ nữ đấy đã làm với Schwarz, chỉ vậy thôi.
-> sổ