• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 1: Khai cuộc của chúng ta

3 Bình luận - Độ dài: 10,192 từ - Cập nhật:

47d5d687-4dd4-49aa-a82c-0e4fdbb3def1.jpg

"Tôi thua rồi, Jouro... Tôi thua hoàn toàn rồi."

"À, Hose... Mày cũng khá đấy, nhưng vẫn còn non lắm... Đây là chiến thắng tuyệt đối của tao!"

Nơi hoang mạc gió nóng cát bụi cuồn cuộn bay. Mặt trời lặn về phía đông báo hiệu hồi kết cho trận chiến của bọn tao.

Cuộc so tài giữa tao và Hose, với giao kèo người thua sẽ không bao giờ được bén mảng hay bắt chuyện với cô gái kia nữa, đã khép lại bằng chiến thắng của tao...

Vầng trăng tròn treo trên bầu trời đêm soi rọi bóng một cô gái.

"Jouro-kun, cảm ơn anh nhé... Em sẽ luôn ở bên cạnh anh... Em yêu anh nhiều lắm."

Nụ cười cùng vẻ đẹp thanh tao khác hẳn ngày thường của cô ấy, tựa như nữ thần chiến thắng vậy.

Giọng nói ngọt ngào cất ra từ đôi môi mềm mại ấy vang vọng thật êm tai, xua tan mọi mệt mỏi sau trận chiến trong tích tắc.

"Anh Jouro tuyệt vời quá! Quả đúng là người mà em yêu nhất!"

"Jouro, ngầu quá đi! Em yêu anh!"

"Đúng là anh Jouro mà! Tuyệt vời quá chừng! Em đã tin tưởng anh mà!"

Ngay sau đó, hội trưởng hội học sinh, cô bạn thanh mai trúc mã của tao và cô nàng của câu lạc bộ báo chí cũng chạy ùa đến.

"Ôi trời ơi! Anh Jouro ngầu hơn Hose nhiều! Em cũng yêu anh nữa!"

"Em, Jouro, thích!"

Thậm chí, cả hội trưởng hội học sinh trường khác, và cả cô bạn thanh mai trúc mã của Hose nữa, cũng đang nhìn tao với ánh mắt si mê.

"Vậy, ai sẽ là bạn gái của Jouro-kun đây? Tôi sẽ không nhường đâu nhé!"

"Em cũng không nhường! Bạn gái của Jouro phải là em!"

"Không được! Người yêu của Jouro phải là tôi!"

"Em cũng không chịu! Em muốn hẹn hò với anh Jouro!"

"Mọi người, không. Em."

Ố ồ... Mấy cô gái xinh đẹp này bắt đầu tranh giành tao rồi, cãi nhau luôn kìa.

Haizzz... Đúng là đàn ông đào hoa thì khổ mà...

Nhưng mà, có vấn đề gì đâu. Tao đã sớm nghĩ ra một kế hay từ trước rồi, đề phòng trường hợp này mà.

"Này, thế thì, tất cả mọi người cùng hẹn hò với tao đi. Nè, như vậy thì chẳng ai phải chịu tổn thương cả đúng không?"

Tao yêu tất cả mọi người. Thế nên, để làm tất cả mọi người hạnh phúc, không còn lựa chọn nào khác ngoài cái này.

Chắc chắn là ý định của tao sẽ được truyền đạt một cách trọn vẹn. Không hiểu sao, nhưng tao lại có một niềm tin mãnh liệt như vậy.

"Kế hay đấy! Vậy thì, bạn gái thứ Hai sẽ là em!"

"Vậy thì, thứ Ba là emmmm!"

"Thế thì, thứ Tư là của em nhé!"

"Vậy thì, thứ Năm là của em nha!"

"Thứ Sáu, em."

Thấy chưa? Được truyền đạt trọn vẹn rồi đấy chứ? Đây chính là cái gọi là kết thúc có hậu đỉnh cao mà.

"Khoan đã. Em đồng ý với chuyện đó, nhưng trước hết chúng ta còn một việc cần làm."

"Việc gì cơ? Là việc gì vậy?"

Nữ thần chiến thắng với cử chỉ đầy mê hoặc, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực tao.

Tao cảm thấy choáng váng như thể toàn bộ cơ thể, từ đầu đến chân, sắp bị cô ấy khống chế hoàn toàn, và người tao khẽ rùng mình.

"Sau trận đấu thì người anh tơi tả quá rồi. Mà còn dính đầy bụi bẩn nữa. Thế nên, phải đi tắm rửa sạch sẽ thôi. ...Để em tắm cho anh nhé."

"Hả? Th... Thật hả?"

"Đương nhiên rồi. Nhưng mà, anh đừng có nhìn qua đây nhiều quá nhé... Vì em ngại lắm."

Trong phòng tắm, nữ thần vừa thẹn thùng nói, vừa quay lưng lại với tao và từng lớp áo cứ thế tuột xuống.

Căng thẳng thật đấy... Ơ? Tao đã di chuyển từ hoang mạc vào phòng tắm từ lúc nào vậy?

7516b335-d98e-4e7e-8cd0-a85873080ac4.jpg

"Hừm. Chuẩn bị xong rồi! Bên kia cũng ổn cả chứ~?"

Một nữ thần trong trạng thái hoàn toàn khỏa thân, với vẻ mặt cực kỳ phấn khích xác nhận với tôi.

Kỳ lạ... Có gì đó sai sai... Nếu bình tĩnh mà nghĩ thì mọi chuyện đã kỳ lạ ngay từ đầu.

Mặt trời thì lặn ở hướng tây đúng không? Sao lại lặn ở hướng đông được cơ chứ?

"À, ừm... hay là mình dừng lại đi? Cả hai đều thấy xấu hổ đúng không?"

Tôi liếc mắt đi chỗ khác, đề nghị với một mỹ nữ có vẻ ngoài như một nữ sinh đại học đang rất sung sức.

Tôi thì có ham muốn muốn cùng nhau tắm chung, nhưng mà có vẻ như có dự cảm không hay...

"Không sao đâu. Có gì mà phải xấu hổ chứ, đúng không nào~? Vì..."

"Vì?"

"Vì chúng ta không phải là mẹ con đâu~!"

"Thánh mẫu ô ô ô ô!!"

Cái gì vậy!? Tại sao giấc mơ lý tưởng của tôi lại luôn kết thúc theo kiểu thánh mẫu vậy!?

Tôi thực sự rất ngạc nhiên! Đây là mơ đúng không!? Bây giờ tôi đang ở trong phòng của mình đúng không!?

"...A. Ừ, đây là phòng của mình... Ực!"

Trần nhà quen thuộc. Đầu thì đau nhức. Hình như tôi đã lăn ra khỏi giường.

"...Mơ à. Sợ quá..."

Tạm thời thì thoát được cái kết True End theo kiểu Thánh Mẫu nên cũng an tâm phần nào.

Thế nên, tôi cầm điện thoại lên và kiểm tra ngày tháng.

"...Haaah... Mơ à..."

Tiếp đến là sự thất vọng tràn trề. Tôi thở dài thật sâu.

Việc đó là mơ thì tốt rồi... nhưng mà, cái ngày tháng đó...

Đó là ngày diễn ra trận chung kết giải đấu cấp khu vực của trường trung học, một trận chiến lớn đối với tôi, nơi quyết định quyền được ở bên cạnh một chàng trai và một cô gái...

Nói cách khác, trận chiến lớn nhất trong cuộc đời học sinh năm hai của tôi, vẫn chưa bắt đầu.

Giá mà mọi chuyện chỉ kết thúc như trong mơ, rồi ngày hôm sau mới là tốt nhất...

"Ha... Dù có phàn nàn thì cũng chẳng được gì..."

Tôi ngồi dậy khỏi giường, lẩm bẩm đầy chán nản.

Trận chung kết hôm nay. Cặp đấu đương nhiên là trường trung học Nishikitani đối đầu với trường trung học Karashoubu.

Thông thường, tôi sẽ đón buổi sáng với tâm trạng của một dũng sĩ chuẩn bị lên đường phiêu lưu đầy mong đợi và lo lắng, nhưng thực tế thì ngược lại. Tôi không muốn đi phiêu lưu tí nào.

Với tâm trạng tồi tệ nhất trong lịch sử, tôi đang đối mặt với ngày hôm nay.

Nói thẳng ra là, tình hình hiện tại của tôi đang ở mức tồi tệ nhất từ trước đến nay.

Cứ như là Oda Nobunaga bị Hashiba Hideyoshi hành động ở Chùa Honnoji vậy.

Mọi chuyện thành ra như vậy là vì, cách đây một tháng... quyết định trường học sẽ đóng cửa phòng đọc sách vì số lượng người sử dụng quá ít.

Để đảo ngược quyết định đó, tôi đã cùng với những người hay đến phòng đọc sách mỗi ngày, bắt đầu hành động với mục đích là "tăng số lượng người sử dụng phòng đọc sách".

...Nhưng, mọi chuyện đã tiến triển theo hướng vượt xa sức tưởng tượng của tôi, đúng như định luật của tôi.

Đầu tiên, nói về những điểm tốt, mặc dù có nhiều chuyện xảy ra, nhưng có vẻ như việc đóng cửa phòng đọc sách sẽ không xảy ra.

Điều kiện mà trường học đưa ra là "tăng số lượng người sử dụng lên gấp mười lần so với trước đây, và duy trì tình trạng đó", đến nay vẫn được đáp ứng đầy đủ, và nhiều học sinh đã đến phòng đọc sách trong suốt kỳ nghỉ hè.

Điều này thực sự rất tốt. Rất tốt, nhưng... đồng thời, một vấn đề quá lớn đã phát sinh, với tốc độ như muốn xóa bỏ niềm vui đó, đang ập đến với tôi như vũ bão.

Thật ra, khi ngăn chặn việc đóng cửa phòng đọc sách, có một người trợ giúp đã đến.

Người đã từng giống như trường trung học Nishikitani chúng tôi, cũng đã trải qua tình huống phòng đọc sách bị đóng cửa, nhưng đã đảo ngược tình thế đó, đó là siêu ủy viên thư viện của trường trung học Karashoubu... Hazuki Yasuo, thường gọi là "Horse" (Ngựa).

Horse là một người tuyệt vời. Ngoại hình ưa nhìn đến mức không bị người khác ghen tị, tính cách tốt bụng luôn tin tưởng vào người khác, và sự mạnh mẽ đối mặt với mọi khó khăn bằng nụ cười.

Hơn nữa, Horse còn có kiến thức phong phú để làm cho phòng đọc sách trở nên nổi tiếng. Anh đã đưa ra nhiều ý tưởng hay cho chúng tôi, và còn gọi thêm những người trợ giúp khác vì cho rằng vẫn chưa đủ người.

Hơn nữa, anh còn làm quen với học sinh trường trung học Nishikitani chúng tôi chỉ trong vài phút, và thậm chí còn đi trước tôi để xuất hiện... Có thể nói anh là người được thần thánh yêu mến.

Nhờ có sức mạnh của Horse, mọi thứ đã được cứu vãn hoàn hảo.

Nhưng, tuy nhiên. Chỉ có một... chỉ có một khuyết điểm duy nhất của Horse.

Horse là một người không hiểu được những suy nghĩ thầm kín của người khác... một chàng trai ngây thơ đến mức cực kỳ ngốc nghếch.

Ở tất cả các khả năng, vị thánh nhân vượt trội hơn tôi về mọi mặt, có lẽ là vì anh ấy nhìn mọi người một cách công bằng, nên anh ấy hoàn toàn không nhận ra tình cảm của các cô gái dành cho mình.

Cherry, chủ tịch hội học sinh trường trung học Karashoubu, bạn thân của Horse, Kusami Tsuki, thường gọi là "Tsukimi", hai người này cũng không hề nhận ra tình cảm của họ.

Và, người mà Horse rất được yêu thích... là thành viên ban thư viện của trường trung học Nishikitani, người có mái tóc tết hai bên và vòng một phẳng lì, nhưng thực ra là một cô gái xinh đẹp với bộ ngực khủng... Misaki Sumireko, thường gọi là "Pansy".

Hai người này, cùng học chung trường cấp hai. Và có một mối quan hệ rất thân thiết... hoàn toàn không có chuyện đó.

Nói tóm lại, Pansy ghét Horse. Ghét rất nhiều.

Ủy viên thư viện hay cáu gắt, không hiểu được những lời nói ẩn ý của người khác thì chỉ có một lựa chọn là từ chối. Dù là một người tốt đến đâu thì cũng không được.

Cô không thể chịu đựng được thế giới tàn khốc mà Horse tạo ra, người không nhận ra tình cảm của người khác và vô tình làm tổn thương các cô gái. Vì vậy, việc trở thành người yêu là điều không thể chấp nhận được.

Hay nói đúng hơn, cô còn muốn tránh xa anh ta nữa.

Theo lẽ thường, Pansy đã dễ dàng thể hiện cảm xúc từ chối của mình... nhưng, ủy viên thư viện được cho là vô địch này cũng có điểm yếu.

Pansy đã được Horse và những người bạn cứu thoát khỏi tình trạng cô bị trở thành con cừu đen vì vẻ đẹp của mình trong thời trung học, và cô cảm thấy mắc nợ Horse, nên cô không thể đối xử tàn nhẫn với anh ta.

Một tấm lòng tốt bụng lớn lao đã trở thành một "lời nguyền" trói buộc Pansy.

Trong khi đó, Horse, người hoàn toàn không tự nhận thức rằng mình đang nguyền rủa, đã thể hiện tình cảm của mình với Pansy một cách công khai (dường như anh đã có ý định che giấu).

Và, Cherry và Tsukimi, những người đang yêu Horse, với sự thấu hiểu đến mức có thể nói là siêu phàm, đang cố gắng để người yêu của họ được hạnh phúc, họ đã thực hiện nhiều sự hỗ trợ để cả hai trở thành người yêu.

Đối với điều đó, Pansy không thể nói "tôi không muốn" một cách trực tiếp, cô ngày càng trở nên yếu đuối.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cứ tưởng sẽ cảm thấy vui vẻ vì mối hận thù từ trước đến nay, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

Thay vào đó, tâm trạng của tôi cũng trở nên tồi tệ nhất.

Pansy, là một người độc ác trong từng ngày, có nhiều hành động quấy rối khác nhau, và làm xói mòn tinh thần của tôi, nhưng dù vậy... à thì...

...Ừm... cô ấy là một cô gái tốt.

Vì vậy, tôi muốn xóa bỏ "lời nguyền" đang trói buộc cô ấy, và đưa cô ấy trở lại cuộc sống thường ngày.

Tôi đã nghĩ như vậy... nhưng đối phương lại mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Trong vấn đề phòng đọc sách, cũng như vấn đề Pansy, tôi luôn bị vượt mặt và thậm chí không thể thắng.

Mặc dù vậy, tôi đã không từ bỏ, tôi đã lên một kế hoạch đảo ngược tình thế.

Pansy, là một cô gái thẳng thắn tuyên bố rằng cô "thích" tôi. Vậy thì, nếu tôi tạm thời trở thành người yêu của Pansy, tình hình này sẽ được cải thiện!

Tôi đã cố gắng để câu chuyện đi lên theo đúng hướng, nhưng mọi chuyện đã không như ý muốn.

Tình hình không chỉ đi lên, mà còn tiến triển theo một hướng thuộc về chiều không gian thứ tư.

Không ngờ, người bạn thân của tôi, Sun-chan, tên thật là Ohga Taiyo, đã hứa với Pansy rằng "nếu trường trung học Nishikitani thắng trận chung kết giải đấu cấp khu vực năm nay và giành quyền vào Koshien, thì em sẽ là người yêu của anh".

Nói tóm lại, hiệp sĩ bảo vệ công chúa mà tôi định trở thành đã tồn tại rồi.

Điều này đã khiến vai trò của tôi hoàn toàn biến mất.

Vấn đề phòng đọc sách đã được Horse giải quyết, và Pansy đã được Sun-chan cứu.

...Lẽ ra là thế, nhưng thực ra vấn đề sau đó vẫn chưa được giải quyết.

Horse là một người thẳng thắn và chân thành.

Vì vậy, bất kể Pansy có người yêu hay không, tình cảm của anh vẫn không hề thay đổi. Anh đã bình thản vượt qua bức tường dày của Sun-chan, mang đến sự dịu dàng không đổi cho Pansy, và vô tình làm cô khổ sở.

Và, sau bao nhiêu thăng trầm, tôi đã rút ra nhiều kết luận khác nhau, và lần này tôi đã thách đấu với Horse.

Nếu không thể thay đổi tình cảm, thì hãy làm cho Pansy không thể ở cùng nhau về mặt vật lý, tôi đã thách thức Horse với một trận chiến!

Trận chiến lớn nhất trong đời, với hình phạt cho kẻ thua là "không bao giờ đến gần Pansy và không nói chuyện với cô ấy nữa"! Kết quả của việc thách đấu đó là gì!?

...Chuyển sang hồi tưởng!

──Hai tuần trước, phòng đọc sách.

Aoi Hinata, người bạn thời thơ ấu của tôi, với nụ cười tươi sáng làm điểm mạnh. Thường gọi là "Himawari" (Hoa Hướng Dương).

Sakura Akino, chủ tịch hội học sinh trường trung học Nishikitani, người trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra rất tốt bụng. Thường gọi là "Cosmos" (Hoa Cúc Vạn Thọ).

Hina Hadachi, thành viên ban báo trường trung học Nishikitani, sẽ nói giọng địa phương khi cảm xúc trở nên dâng trào. Thường gọi là "Asunaro" (Cây Bách Nhật).

Sakura Harahara, chủ tịch hội học sinh trường trung học Karashoubu, với tính cách tưng tửng. Thường gọi là "Cherry" (Anh Đào).

Tsukimi Kusami, bạn thơ ấu của Horse, một cô gái ít nói và trầm lặng. Thường gọi là "Tsukimi" (Trăng).

Và, Sumireko Misaki, thành viên ban thư viện trường trung học Nishikitani, một cô gái độc địa lạnh lùng. Thường gọi là "Pansy".

Với sáu người này, tôi đã đưa cho họ một chiếc kẹp tóc màu đỏ nhỏ. Một chiếc kẹp tóc tương tự như chiếc kẹp mà Pansy thường dùng, và tôi đã mượn từ một người bạn đã dự trữ khoảng năm mươi chiếc để đề phòng trường hợp bị mất.

Tất nhiên, tôi không chỉ đưa cho họ mà không có ý nghĩa gì.

"Tôi và Horse, người mà các bạn nghĩ nên ở bên cạnh Pansy thì đưa kẹp tóc cho người đó. Và, người nào có nhiều kẹp tóc hơn vào cuối cùng thì sẽ thắng."

Tôi đã thực hiện một cuộc bỏ phiếu quyết định.

Nhân tiện, vì số lượng chẵn nên có khả năng hòa, tôi cũng thêm một quy tắc là "nếu trường trung học Nishikitani thắng trận chung kết cấp khu vực, tôi sẽ nhận một chiếc, nếu trường trung học Karashoubu thắng, Horse sẽ nhận một chiếc". Nhưng, điều này giống như một phần thưởng vậy.

Khi tôi đề xuất trận đấu này, và Horse chấp nhận, tôi đã tự khen mình.

Nếu tôi đối đầu với Horse, người vượt trội hơn tôi về mọi khả năng, bằng một trận chiến trực diện và công bằng thì thất bại là điều chắc chắn.

Nhưng, với trận đấu này, tôi có thể chiến thắng! Thậm chí, tôi không thể thua!

Bởi vì, trong số sáu cô gái đang giữ kẹp tóc, bốn người là thành viên của trường trung học Nishikitani giống tôi.

Nói cách khác, nếu bốn người thuộc trường trung học Nishikitani đưa kẹp tóc cho tôi, thì chiến thắng của tôi sẽ được quyết định ngay tại thời điểm đó, bất kể kết quả của trận đấu ra sao!

Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng... cuối cùng, thế giới lại không hề đối xử tốt với tôi.

Không ngờ, Cosmos, Himawari, Asunaro... ba thành viên của trường trung học Nishikitani, đã đưa kẹp tóc cho Horse, chứ không phải tôi!

Tôi đã chết lặng trước tình huống quá bất ngờ, nhưng một tình huống còn bất ngờ hơn nữa lại tiếp diễn.

Ba người đã trao kẹp tóc cho Horse, sau đó...

"Em yêu anh điên cuồng! Vì vậy, hãy biến em thành người yêu của anh!!"

"Jouro, em yêu anh! Em muốn trở thành bạn gái của Jouro!!"

"Hãy cho em ở bên cạnh anh mãi mãi! Với tư cách là người yêu!!"

À... Hãy cho tôi kể lại những chuyện đã xảy ra!

Tôi đã nghĩ sẽ thách đấu với Horse, nhưng không biết từ lúc nào tôi đã bị các cô gái tỏ tình. N... Nói gì vậy, tôi không hiểu, nhưng tôi cũng không hiểu tại sao lại thành ra như vậy...

Đầu muốn nổ tung... Rằng là mơ hay là trò đùa, thì không phải. Phải nói là còn đáng sợ hơn...

"T, tôi... về phần trả lời thì cứ để sau... sau khi kết thúc trận đấu của các em... Khi đó tôi sẽ cho em biết. Jouro, cảm xúc của em..."

Hả! Nguy hiểm quá!

Tôi vừa buột miệng nói lung tung thì Cosmos với khuôn mặt đỏ bừng đang nói chuyện với tôi.

"Jouro, em đang đợi anh đây! Ưm... vì em thực sự, thực sự yêu anh mà!"

"Jouro... Em mong anh sẽ cho em một câu trả lời khác..."

Tiếp theo, Himawari và Asunaro cũng đỏ mặt và nói như vậy.

Asunaro thì vì cảm xúc dâng trào nên đã nói giọng địa phương, nên tôi không hiểu lắm, nhưng có lẽ cô ấy đang nói rằng, "em muốn anh cho em một câu trả lời khác".

"T, tôi hiểu rồi... T, tôi... ba người, cảm ơn... rất nhiều..."

Chết tiệt... Tai tôi nóng bừng từ nãy đến giờ. Cổ tôi cũng đập thình thịch.

Có lẽ, khuôn mặt của tôi cũng đỏ bừng. Cảm xúc của ba người, tôi đã hiểu rất rõ...

...Không, nhưng mà... trong những lúc như thế này, bình thường người ta phải đứng về phía chàng trai mình thích chứ?

Cho dù tôi và Pansy có vẻ sắp có một mối quan hệ tốt đẹp, tại sao các em lại đứng về phía một chàng trai khác chứ?

"Tôi cũng phải cố gắng thôi... Cảm thấy bừng cháy rồi..."

Pansy ơi. Vì có Horse nên không thể thành thật được, cô chỉ đốt cháy ý chí một cách kín đáo, nhưng trước đó còn có điều gì đó cô nên quan tâm hơn. Tại sao cô có thể bình tĩnh đến vậy?

"Jouro, giỏi quá... Tôi, lần đầu tiên thấy một người được yêu thích đến vậy..."

Horse, anh mau nhìn vào gương đi. Sau đó, anh sẽ thấy một người còn được yêu thích hơn nhiều.

"Ba người, giỏi quá... Tôi, không làm được như vậy..."

"… Tôi cũng vậy…"

Cherry và Tsukimi... với vẻ mặt phức tạp, họ đang cảm nhận được điều gì đó...

Mà, trong tình huống này mà lại có thái độ đó thì, mấy người cũng có thể là... Không, tôi không nói nữa. Thay vì vậy, có những điều khác cần quan tâm hơn.

Về câu trả lời cho lời tỏ tình, tôi xin lỗi ba người, nhưng may mắn thay họ nói rằng cứ để sau.

Nếu vậy, hãy bình tĩnh lại một chút, và nghĩ về trận đấu với Horse.

Hừm... Vậy thì, bình tĩnh lại nào... Mình phải làm sao đâyyyyyy!?

Ba người mà tôi tưởng là đồng minh lại quay sang làm kẻ thù rồi!

Tại thời điểm này, Horse đang sở hữu "3" chiếc kẹp tóc! Tôi có "0"!

Để vượt qua Horse, tôi cần phải có bốn chiếc kẹp tóc!

Nếu theo chính đạo mà thực hiện thì phải chiến thắng trong trận đấu với đội tuyển bóng chày trường trung học Nishikitani của tôi, và cả Cherry, Tsukimi nữa!

Ngay cả khi tôi tin vào nửa sau thì vẫn không thể làm được!

Bởi vì, mấy người này thích Horse nhưng lại muốn Horse và Pansy trở thành người yêu, đúng không? Làm sao tôi có thể thuyết phục những người não toàn hoa này được chứ!?

"Jouro, tôi ngạc nhiên trước lời nói của Cosmos và những người khác, nhưng việc đó và việc tranh đấu là hai chuyện khác nhau! Tôi sẽ không thua anh đâu! Tôi sẽ chiến thắng trong cuộc đấu này một cách đường đường chính chính!"

Anh đã có ba chiếc kẹp tóc và đang rất thong thả, vậy thì, hãy bớt chủ quan đi!

"Cuối cùng... cuối cùng tôi cũng có thể gặp Sumireko... Vậy mà, tôi không muốn phải gặp cô ấy nữa, tuyệt đối không muốn đâu!"

Lại là Pansy! Hãy quan tâm đến Cherry và Tsukimi một chút đi!

Này, hãy nhìn thái độ của hai người họ xem! Họ đều có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó...

"Thế thì đúng là thế rồi! Em cũng nghĩ vậy!"

"Ừm. Chuyện này với chuyện kia là hai chuyện khác nhau"

Chuyển đổi nhanh thế!?

Này, lẽ ra phải hơi rầu rĩ, và khiến Horse chú ý một chút... không làm đâu nhỉ.

Các em, toàn là những người ủng hộ không à. Hay là, hãy ưu tiên bản thân mình một chút?

Ha... Tại sao tôi lại không thể làm mọi việc theo ý muốn của mình chứ?

Thôi kệ. Tạm thời, tôi sẽ về nhà thật nhanh, và bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch từ ngày mai.

Vẫn còn hai tuần nữa trước ngày đấu. Thời gian để suy nghĩ là vô tận...

"Này Jouro, đừng có về nhà sớm thế chứ~! Em có một đề xuất này!"

...Hở? Tôi đã nghĩ là mọi chuyện kết thúc ở đây, nhưng đề xuất này là gì?

"Là gì vậy? Cherry-san"

"Chúng ta, những cô gái đang giữ kẹp tóc, mỗi người thêm một luật cho cuộc đấu đi!"

Hừm, cái vòng tròn này đang nói cái gì vậy?

"Được. Tôi đồng ý"

"Đúng là một ý kiến hay, Cherry-san! Thật ra tôi cũng nghĩ rằng có một số điểm không rõ ràng trong luật mà anh Jouro đã đặt ra!"

"Thêm luật, có vẻ thú vị đấy! Tôi cũng đồng ý!"

"Được rồi! Tôi cũng đồng ý!"

"Tôi cũng không có vấn đề gì"

Ô! Mọi người đều rất hào hứng! Vậy thì, tôi cũng nên nói ra ý kiến của mình!

Tuyệt đối không.

"À... Cherry-san. Tại sao lại làm vậy?"

"Không, xin lỗi nhé, nhưng nếu chỉ có các luật như "người nào thu thập được nhiều kẹp tóc hơn sẽ thắng" và "tùy vào trường học chiến thắng trong trận chung kết, mà một trong hai Jouro và Horse sẽ nhận được một chiếc kẹp tóc" thì có vẻ như anh sẽ gian lận đúng không? Vì vậy, chúng ta muốn thêm luật để có một trận đấu công bằng! Chúng ta đã bị cuốn vào trận đấu của các anh, chúng ta có quyền như vậy chứ?"

Được à!? Hiện tại, khả năng thắng của tôi gần như bằng không rồi đó!

Nếu có thêm những ràng buộc không cần thiết như luật, thì khả năng chiến thắng sẽ hoàn toàn biến mất!

Bình tĩnh... Nếu hoảng loạn bây giờ thì sẽ thua. Lúc này, phải bình tĩnh để ngăn chặn việc thêm luật...

"Không, tôi không hề gian lận đâu?"

Tôi xoa ngón tay cái và ngón trỏ phải vào nhau, và trả lời một cách đường hoàng.

Hừm... Làm tốt lắm. Nếu cứ tiếp tục thế này, Cherry cũng sẽ...

"A! Jouro đang nói dối! Mọi người, Jouro đang định gian lận đấy!"

Pi-gi-yaaaa! Trước khi lời nói vừa dứt, ý đồ của tôi đã bị lộ rồi!

Đúng rồi... Himawari có thể nhìn thấu những lời nói dối của tôi... Chết tiệt!

"Quyết định vậy! Vì Jouro có vẻ như đang định gian lận, nên em sẽ thêm luật nhé!"

Này, cho dù đó là sự thật đi chăng nữa, thì cũng nên nói chuyện một cách khách quan hơn một chút chứ.

Này, cứ như vậy mà làm theo lời nói của... À, được rồi, không có gì đâu.

"Việc đưa kẹp tóc cho Jouro hay Horse, chỉ được một người trao cho một chiếc thôi! Không được lấy nhiều từ một người đâu! Hiểu chưa? Sumireko-chan?"

"Tất nhiên là tôi hiểu rồi. Sakura-senpai"

"Tiếp theo, tôi. ...Một khi đã đưa kẹp tóc cho ai đó, thì không được làm lại. Được chứ? Himawari, Cosmos-san, Asunaro?"

"Ừm! Không sao đâu!"

"Tôi cũng nghĩ vậy, nên cứ yên tâm đi. Tsukimi-san"

"Tôi cũng vậy!"

"Vậy thì, đến lượt tôi! Ưm, à thì... Chúng ta, sáu người, sẽ trao kẹp tóc, và trận chung kết cấp khu vực sẽ kết thúc, và trận đấu cũng sẽ kết thúc! Jouro, không được kéo dài trận đấu đâu nhé!"

"Vậy thì, tôi cũng xin phép! Về việc trao đổi kẹp tóc, chỉ được thực hiện ở nơi có cả Jouro và Horse! Nếu Jouro nói muốn xem bằng chứng, thì phiền lắm!"

"Tôi cũng nói luôn! Không được cướp kẹp tóc một cách thô bạo, phải trao đổi bằng ý chí của chính mình! Vì Jouro có thể sẽ làm những hành động thô bạo!"

"À... Himawari-san, Asunaro-san, Cosmos-san?

Tại sao luật của các em đều nhắm vào tôi vậy?

Cherry và Tsukimi, họ đã thêm các quy tắc để đề phòng Pansy và các em đó?

Ở đó, tôi có thêm các quy tắc để bất lợi cho Horse... không có đâu nhỉ.

"Vậy, cuối cùng là... Sumireko-chan!"

"Tôi hiểu rồi"

A, Pansy ơi... Xin cô đấy, xin cô đấy, hãy làm theo một luật bình thường đi!

"...Người thua cuộc phải thực hiện hình phạt. Dù sao thì, chúng ta sẽ không tha thứ đâu"

Woah! Đúng là một luật bình thường, và không có đường lui nào cả! Muốn khóc quá!

"Mọi người, luật này hay quá! Jouro-chan, Horse-chan, mấy người có thấy có gì không thích không?"

Tất cả các luật đều hướng đến việc loại bỏ.

Trong thâm tâm tôi nghĩ vậy, nhưng không khí ở đây lại không cho phép tôi làm vậy...

"Không, không có gì cả! Cảm ơn mọi người đã thêm những luật công bằng!"

"… Không có gì. … Thực sự đúng đắn... và công bằng..."

Thật sự, tại sao lại thành ra như vậy chứ...

Tôi có thể chịu đựng đến đâu với tình huống tồi tệ nhất đây...

Vậy là, hồi tưởng kết thúc. Tôi đã trở lại căn phòng đầy rẫy tai họa vào buổi sáng ngày diễn ra trận đấu.

Hai tuần này, thực sự rất khó khăn...

Bởi vì, trong hoàn cảnh đó, tôi đã phải giúp đỡ trong phòng đọc sách mà.

Thực sự rất khó chịu. Nguyên nhân chính là, tấm lòng tốt một cách vô thức của Horse và sự giám sát không ngừng của tôi.

Anh ta, có một trận đấu với tôi, nhưng lại theo phong cách "việc này là việc này, việc kia là việc kia", và đối xử tốt với tôi.

Mỗi lần như vậy, tôi lại bị Cherry và Tsukimi gọi ra, và bị tra hỏi với ánh mắt sắc lạnh là "anh có làm những điều thừa không?".

Hơn nữa, khi Himawari, Cosmos, Asunaro, những người đã nhìn thấy tình hình đó, tôi lại bị tra hỏi với ánh mắt long lanh là "anh đã nói chuyện gì?".

Nhân tiện, việc này cũng giống như khi tôi nói chuyện với các cô gái khác đến phòng đọc sách. Trong khi ở trường, tôi luôn bị giám sát, và tôi thấy rất nghiêm trọng.

...Và, Pansy đã gửi email đến tôi với nội dung "tôi cũng muốn anh để ý đến tôi", và đe dọa một cách rất nhẹ nhàng.

Trong nhiệm vụ phòng đọc sách mà tôi biết, không có lịch trình nào như "trao đổi, chất vấn, đe dọa" cả, rốt cuộc thì mọi chuyện đang diễn ra thế nào vậy?

Vì vậy, để không gây ra những rắc rối không cần thiết, tôi đã cố gắng tránh các thành viên phòng đọc sách và những người ở trường trung học Karashoubu hết mức có thể, và tôi đã giao lưu với các nam sinh đã đến phòng đọc sách.

Nhờ đó, tôi đã kết bạn với Hayato Ayakoji, và rất nhiều nam sinh khác.

...Được rồi, có lẽ cũng đủ rồi.

Dù tôi có than thở đến đâu, thì thế giới cũng không đối xử tốt với tôi, và tôi nên chuẩn bị thật nhanh, và đến sân vận động, nơi diễn ra trận chung kết cấp khu vực, đồng thời là trận bỏ phiếu quyết định giữa tôi và Horse.

À thì... trận đấu bắt đầu lúc 13 giờ, bây giờ là 8 giờ... 【Rung rung】

"...Hở? Himawari à?"

Khi tôi định bắt đầu thay quần áo, thì điện thoại rung lên.

Himawari, bạn thời thơ ấu của tôi, đã gửi một tin nhắn.

"Jouro, chào buổi sáng! Đến sân vận động cùng tớ và Cosmos-san nhé!"

Ô! Đây là một lời đề nghị tuyệt vời! Cùng các mỹ nhân vào buổi sáng... đợi đã.

...Chuyện này, có gì đó không đúng nhỉ?

Kể từ ngày hôm đó, Himawari đã nói rằng, "cho đến khi anh trả lời, em vẫn muốn chúng ta là bạn như trước đây! Em không muốn không được nói chuyện với Jouro!", và tôi đã đồng ý.

Vì vậy, trong hai tuần này, Himawari và tôi đã giữ mối quan hệ bạn bè như trước đây.

Và nữa. Từ trước đến nay, Himawari và tôi cũng thường cùng nhau đến trường.

Nhưng, trong những trường hợp đó, Himawari chưa bao giờ liên lạc trước cả.

Cô luôn tấn công từ phía sau, và gây ra những thiệt hại lớn cho lưng tôi.

Vậy mà, tại sao chỉ riêng hôm nay lại phải liên lạc trước? Hơn nữa, còn có cả Cosmos nữa.

...Đáng ngờ... Quá đáng ngờ...

...Hả! Chắc chắn, mục đích của Himawari là...

Nếu vậy, tôi sẽ bỏ qua tin nhắn này, và nhanh chóng lên đường──

"Chào buổi sáng, Keiju-san!"

Nhanh. Himawari-san, nhanh quá. Xin đừng đến nhà tôi trước khi được phép.

"A, không phải là Aoi sao! Chào buổi sáng! ...Ơ? Bạn kia là ai?"

"À, ừm... thì... kính chúc quý vị một mùa hè thịnh vượng!"

Tôi lại nghe thấy những lời chào theo mùa rồi!

"Ôi! Tôi cũng vậy! Trong mùa hè nóng bức này, tôi cũng mong quý vị luôn khỏe mạnh"

Mẹ... Mẹ không cần trả lời lịch sự như vậy đâu...

"Người này là Cosmos-san! Là chủ tịch hội học sinh của trường học đấy! Cosmos-san, đây là mẹ của Jouro, Keiju-san!"

"Tôi là Akino Sakura, chủ tịch hội học sinh trường trung học Nishikitani! Rất mong được giúp đỡ! Mẹ chồng ạ!"

Này. Vừa rồi tôi đã nghe thấy một sắc thái khác nhau đến sớm quá rồi?

"Trời ạ! Dễ thương quá! Tôi là Như Nguyệt Quế Thụ, mẹ của Aoi, rất vui được gặp Sakura-chan! ...Vậy, hai con đến tìm Aoi có việc gì vậy?"

"Vâng! Chúng con đến có việc!"

"Vâng! Đúng vậy! Cùng nhau đến sân vận động để xem bóng chày hôm nay..."

"Cảm ơn vì đã thân thiết với Aoi! Aoi, Aoi, có Aoi-chan và Sakura-chan đến này!"

Đừng có giao tôi cho ai chứ! ...Chết rồi! ...Chết thật rồi!

Có lẽ, mục đích của Himawari và Cosmos là bắt giữ tôi!

Nếu tôi và Horse không cùng ở một chỗ, thì các cô gái khác không thể đưa kẹp tóc cho tôi, vì luật "việc trao đổi kẹp tóc chỉ được thực hiện ở nơi có cả Jouro và Horse" của Asunaro.

Vì vậy, tôi đã định trốn tránh Horse cho đến khi tôi có lợi thế trong trận chung kết cấp khu vực, nhưng lại bị ngăn cản!

Thực sự, họ đã quay sang làm kẻ thù của tôi một cách toàn diện!

"T, tôi hiểu rồi! Cảm ơn hai người, mẹ! Tạm thời, hai người cứ đợi ở phòng khách nhé? Tôi vừa mới dậy, và chưa chuẩn bị xong!"

"A, giọng của Jouro này! Vậy thì, chúng ta đợi ở phòng của Jouro nha!"

Tôi biết phòng tôi không ở phòng khách sao?

"Vâng! Tôi hiểu rồi! Hai người vào đi! Đây là những vị khách quan trọng!"

Không tha thứ cho khách!

Chết tiệt! Nếu tôi không thể sử dụng sóng thần, thì tôi phải khóa cửa phòng ngay bây giờ...

"Để em vào ạ!"

"V, vậy thì, tôi cũng... xin phép được vào!"

Uoooh! Tiếng chân đi lên cầu thang! Nhanh lên nào!

"À! Hai người, cà phê hay trà thì sao?"

Mẹ, câu hỏi hay để cầm chân quá! Với cơ hội này... Được rồi! Đã khóa cửa xong! Cửa sổ cũng OK!

"Em uống trà! Cảm ơn, Keiju-san!"

"À, ừm... thì... dùng trà cà phê nhé! Cảm ơn!"

Bên nào đây? Từ bao giờ lại có một cách pha trộn mới lạ vậy?

"Đến rồi! ...Ơ? Khóa rồi! Jouro, mở cửa cho em!"

"V, xin lỗi! Anh đang thay đồ nên chỉ có mặc quần đùi thôi! Vì vậy, cứ ở phòng khách đi..."

"Vậy thì, chúng ta đợi ở đây vậy!"

A, đây là kiểu không cho thoát rồi.

"Woah! Đây là nhà của Jouro à~! ...Nhà của Jouro à~!"

Cosmos, đây là nhà bình thường mà, có cần phải phấn khích vậy không...

"Này, Cosmos-san! Em nghĩ Jouro đang trốn đấy, nhưng không phải nhỉ!"

"Ừm, cách bố trí trong phòng... hể? À, ừm! Đúng là thế rồi! Em đã nghĩ rằng anh ấy sẽ đi trước để lợi dụng luật của Asunaro, nhưng lại khác với suy nghĩ của em, em cảm thấy an tâm!"

Tôi đã định như vậy! Nhưng rồi có một con quỷ đến nhanh hơn tôi tưởng.

Đến trước năm tiếng so với trận đấu, thật là điên rồ, phải không?

Phải làm sao đây? Nếu tôi chuẩn bị xong xuôi, và lợi dụng sự sơ hở của hai người, thì tôi sẽ cố gắng hết sức để trốn thoát.

Tuy nhiên, Himawari là người vượt qua rào cản về giới tính, và hơn hẳn tôi về cả tốc độ và thể lực. Cosmos cũng rất đáng gờm.

Nói cách khác, gần như 100% không thể trốn thoát. Chắc chắn bị bắt. Và bị giải đi.

Bây giờ, nếu Horse và tôi cùng ở một chỗ, thì kết cục của tôi là thất bại chắc chắn.

Tại thời điểm này, Cherry và Tsukimi, hai trong số ba cô gái còn lại đang giữ kẹp tóc, tràn đầy ý định muốn đưa kẹp tóc cho Horse. Nơi tôi sẽ bị đưa đến không phải là chiến trường, mà là nơi hành quyết.

Tại sao buổi sáng trước khi trận đấu bắt đầu, tôi lại rơi vào tình huống khủng hoảng như vậy!?

Nếu cứ như vậy... chỉ còn cách dùng "kế sách" này thôi...

Trước khi bắt đầu chuẩn bị, tôi đã lén lấy điện thoại thông minh...

Cuối cùng, tôi đã từ bỏ việc trốn thoát, và ngoan ngoãn đi cùng Himawari và Cosmos đến sân vận động.

Hiện tại, chúng tôi đang ở cách sân vận động khoảng mười lăm phút đi bộ, sau khi đi tàu.

"Ehehe! Cùng với Jouro! Cùng với Jouro!"

Himawari, người đang ở bên phải tôi, ôm lấy cánh tay tôi một cách hạnh phúc, và nắm chặt.

Cảm giác mềm mại, và mái tóc mềm mại đang chạm vào má tôi. Tôi hạnh phúc, nhưng hiện tại xin tha cho tôi.

"À, à thì... Jouro-kun. Thì... ừm... êi! Được rồi!"

Cosmos, người đang ở bên trái tôi, sau khi đưa tay phải lên, chạm nhẹ ngón trỏ vào mu bàn tay tôi. Nụ cười thỏa mãn mang phong cách nữ tính, khác xa với vẻ trưởng thành thường ngày, khiến tôi cảm thấy dễ chịu, nhưng lại rất khó để gỡ ra.

Hừm... Nếu người khác nhìn thấy, thì tình huống của tôi, có lẽ sẽ rất ghen tị...

Nhưng này, có biết không?

Bọn họ, đang sử dụng vũ khí của con gái một cách vô thức để đưa tôi đến nơi hành quyết đấy.

Vì vậy, tôi đã thực hiện một kế hoạch, vì tôi không muốn bị giết như vậy.

Đã hơn chín phút trôi qua, và tôi đã xác nhận lối vào phía tây của sân vận động.

Khi tôi đi qua đó, và đến được sân vận động, thì trận chiến lớn nhất trong cuộc đời tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu.

Cuộc bỏ phiếu quyết định giữa tôi và Horse, người sẽ phù hợp với Pansy.

Nếu tôi thua, thì sau này tôi không thể đến gần Pansy, và không thể nói chuyện với cô ấy.

Và, nếu cứ như vậy, tôi chắc chắn sẽ thất bại. Nếu cứ như vậy, thì không...

Kukukuku... Trong hai tuần này, anh nghĩ tôi đã không làm gì sao? Không đời nào!

Tôi đã nghĩ xem nên làm gì để chiến thắng Horse, và đã đưa ra một kế hoạch!

Với kế hoạch này, cơ hội chiến thắng là có!

Nhưng・nhưng・mà. Điều đó còn quan trọng hơn...

"Jouro! Em hẹn Tsukimi-chan, Asunaro-chan và 

Cherry-san ở đó, nên đến đó thôi! Đi nhanh lên!"

Con đường tắt, không còn lựa chọn nào khác.

Kế hoạch của tôi cần chuẩn bị, nhưng họ thậm chí còn muốn ngăn cản điều đó, thật bất ngờ.

"Này, Himawari...tớ hỏi cậu một câu được không?"

"Nói đi~"

Thực tế mà nói, tôi đang cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người này.

"Cậu nghĩ gì về GDP gần đây?"

"Giờ-đi-pi-pi? Cái gì vậy~?"

Được rồi! Khả năng kìm kẹp của Himawari bắt đầu nới lỏng rồi! GDP? Cái đó là gì, tôi có biết đâu!

Tôi chỉ nói những từ đã nghe được trong tin tức!

Có lẽ, nó là viết tắt của "Global Domestic Paradise" (Thiên đường nội địa toàn cầu) gì đó.

"Himawari-san, 'GDP' là viết tắt của 'Gross Domestic Product' (Tổng sản phẩm quốc nội) đấy"

Gần đúng! Muốn tự khen mình quá!

"Ra là vậy! Nhưng, có nghĩa là gì~?"

Do lời nói của Cosmos, sức mạnh của Himawari càng nới lỏng hơn! ...Bây giờ!

"Nghĩa là sản lượng quốc nội"

"Oaaaaaa!"

"A! Jouro!" "Jouro-kun! Đợi đã!"

Sau khi gỡ bỏ vòng tay của Himawari, người đã nới lỏng sức mạnh! Lập tức lao đi!

Himawari và Cosmos, những người đã bị bất ngờ, xuất phát muộn một chút, và đuổi theo tôi!

"Không để anh thoát đâu~!""Với tốc độ đó, chỉ cần hai mươi giây là đuổi kịp thôi!"

Đừng nói là với tốc độ đó! Đây là tôi đang cố gắng hết sức đấy, chết tiệt!

Nhưng này, Cosmos...câu nói của cậu sai rồi nhé?

Có thể đuổi kịp trong vòng hai mươi giây, có nghĩa là, tôi có thể chịu đựng trong vòng hai mươi giây!

Chỉ cần có thời gian đó là đủ rồi! Hiện tại là mười ba phút!

...Được rồi! Vượt qua được cổng vào bên ngoài sân vận động rồi!

"Code Name J, mission complete! Đã thành công dẫn dụ H và C! Mọi việc còn lại, tôi giao phó!"

"「Rõ!」"

"Tuyệt vời! Đến lượt..." "Hả?" "Woah! Ai vậy...?"

Hai bóng người xuất hiện cùng lúc tôi vừa đi qua cổng.

Họ xuất hiện trước mặt Himawari và Cosmos, những người đang cố gắng đuổi theo tôi, và ngăn cản hai người họ.

"C, Cosmos-senpai, chào anh! Em là Aruta Kazumasa, cùng lớp với Jouro!"

"Himawari! Tớ thật bất ngờ khi gặp cậu ở đây! Cậu là bạn cùng lớp của tớ, Beida của đội rugby!"

Mọi người còn nhớ chứ? Hai người đã nói về việc ai là cô gái dễ thương nhất trong trường.

Kazumasa, thành viên đội bóng đá thích Cosmos, và Beida, thành viên đội rugby thích Himawari!

Trong hai tuần làm việc ở phòng đọc sách, hai người này cũng đến đó!

Tôi đã tạo dựng tình bạn và trao đổi thông tin liên lạc với họ!

Và tôi, khi Himawari và Cosmos đến trước cửa phòng, tôi đã liên lạc với hai người này.

"Himawari và Cosmos, dường như rất muốn biết về bóng đá và rugby. Tớ sẽ dẫn hai người họ đến cửa tây của sân vận động, và ở đó các cậu hãy chỉ cho họ đi!"

Hai mỹ nhân của trường, Himawari và Cosmos, biết rằng họ quan tâm đến câu lạc bộ của mình, thì họ sẽ không thể nào không nói chuyện!

"Cosmos-senpai, muốn biết về bóng đá sao? Thật là vui quá! Đầu tiên, một điều cơ bản là, trừ thủ môn ra thì không được dùng tay trong bóng đá đấy! Anh đã biết chưa?"

"Himawari, nếu cậu thích rugby, thì nên nói với tớ trước chứ! Đầu tiên, tớ sẽ chỉ cho cậu những quy tắc đơn giản, thì rugby là một môn thể thao dùng để chạy với bóng đấy! Cậu đã biết chưa?"

Cả hai người đều biết rồi. Kiến thức ở mức độ người nghiệp dư cũng biết.

"Kazumasa-kun, xin lỗi, nhưng tôi cần có việc, nên tôi có thể gặp cậu sau được không? Hiện tại thì..."

"Cosmos-senpai! Vậy thì, em có thể luyện tập về vị trí được rồi! Rất tuyệt vời! Được thôi! Vậy thì, Aruta này, với những bước chân hoa mỹ, sẽ ngăn cản điều đó!"

Giải thích thật là tiện lợi! Và, chất lượng các bước chân lại cao đến mức vô ích!

"Beida-kun, tránh ra! Jouro sắp chạy mất rồi!"

"Himawari, việc cổ vũ bằng lời nói thì tốt, nhưng scrum là sự va chạm giữa thể chất và thể chất! Nào, đến đây!"

Tôi nghĩ là không đến đâu. Himawari, cậu đang cố gắng tránh xa tôi mà. Tuy nhiên, ngăn cản hay lắm!

"Ha...ha... Himawari, cậu có thể nhìn thấu những lời nói dối của tớ, nhưng này, tớ cũng biết rõ những thói quen của cậu đấy! Dù sao thì chúng ta cũng là bạn thời thơ ấu mà! Hãy nhớ nhé! Cậu suy nghĩ là sức mạnh giảm đi đấy! Fufufufufu! Vậy thì, chào nhé~"

U kekeke! Đừng có coi thường tôi! Chứ tôi đã không bị bắt rồi!

"Kazumasa-kun, Beida-kun! Hai người đều có thái độ như vậy, nhưng vì hai người muốn được học hỏi từ họ, nên hãy nói chuyện từ từ cho đến khi trận đấu bắt đầu đi!"

"Cảm ơn Jouro! Vậy thì, Cosmos-senpai, tớ sẽ giải thích về luật việt vị..."

"Cứ để tớ! Vậy thì, Himawari sẽ được nghe về các loại điểm trong rugby, tổng cộng là năm loại..."

"Jouro, đợi đã! Phải đợi đã!" "Này! Jouro-kun!"

Tạm biệt! Himawari, Cosmos!

...Sau đó, tôi đã trốn thoát bằng cách lợi dụng sự sơ hở mà Kazumasa và Beida tạo ra, tôi đã bảo anh chủ quán bán yakitori gần đó cho tôi ẩn náu.

Và, tôi đã quan sát từ đó...Kukukuku.

Cosmos và Himawari, đã vào trong sân vận động từ "cửa tây" rồi.

Nếu vậy, tôi xin phép đi đến "cửa bắc"!

Nào...đi thôi...playball (bắt đầu trận đấu)!

【Một kẻ giống tôi nhưng khác】

──Ohga Taiyo, năm nhất trung học, tháng năm.

Sau khi vào trung học, tôi đã để ý đến hai người.

"Sun-chan, mình ăn trưa cùng nhau nhé?"

"Ừm! Được chứ!"

Một người tất nhiên là Jouro, tên thật là Kisaragi Amaru. Một người giống tôi, người đang ngụy tạo bản thân.

Tôi hiểu Jouro ngụy tạo tính cách, nhưng tôi không biết được tính cách thật của anh ấy.

Vì vậy, tôi hy vọng sẽ biết được tính cách thật của anh ấy, bằng cách quan hệ với Jouro mỗi ngày.

"A, xin lỗi Jouro! Tớ đi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa, cậu đợi tớ một chút được không?"

Ở tiểu học, có cơm trưa, nhưng bây giờ thì không còn, nên tôi luôn mua cơm hộp hoặc bánh mì ở cửa hàng tạp hóa sau khi vào trung học.

"À, vậy thì tớ cũng đi cùng cậu. Hôm nay tớ không có cơm hộp"

"Vậy sao! Vậy thì, hãy cùng nhau chiến thắng trong trận chiến trưa nay nào!"

"A! Jouro, đi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa à!?"

"Ừm. Đúng là vậy... sao vậy? Himawari"

"Ừm! Sao vậy!"

Người xen vào cuộc trò chuyện giữa tôi và Jouro, là Hinata Aoi. Cô bạn thời thơ ấu của Jouro, thường được gọi là "Himawari". Cô là một người nổi tiếng trong lớp, nhỏ con, và luôn cười tươi.

"À, nếu vậy thì, mua bánh mì kem cho tớ nhé! Tớ muốn ăn bánh mì kem!"

"Ể... tự cậu đi mua đi..."

"Không sao đâu không sao đâu! Này! Tiền đây!"

"…Thi thoảng cậu cũng phải cố gắng một chút...ha!"

"Hử? Sao vậy, Jouro?"

"T, tớ không sao! À thì... Himawari, thi thoảng cậu cũng phải cố gắng một chút đi..."

Có lẽ vì là bạn thời thơ ấu, nên Jouro đã đối xử với Himawari bằng một thái độ khác với mọi người. Vì vậy, khi tức giận, anh sẽ nói chuyện một cách thô lỗ như vậy.

Ngay sau đó, "Chết rồi!" Tôi nghĩ anh đã thay đổi giọng điệu.

Có lẽ, Jouro còn ngụy tạo bản thân mình chưa lâu. Đối với tôi, vẫn còn nhiều sơ hở.

Tuy nhiên, chính Himawari dường như không nhận ra rằng Jouro đang ngụy tạo bản thân.

"Buu! Jouro thật là xấu tính! Bủn xỉn!"

"Haha! Vậy thì, không còn cách nào khác! Himawari, tớ sẽ mua cho cậu vậy!"

"Thật sao!? Yeah! Cảm ơn, Sun-chan! Vậy thì, tớ sẽ đợi ở chỗ ngồi nhé!"

Himawari vui vẻ trở lại chỗ ngồi của mình, và vui vẻ lấy cơm nắm ra, và tỏ ra rất phấn khích.

Sự tốt bụng vô tư đã không ăn trước, và đợi chúng tôi, là một trong những bí quyết về sự nổi tiếng của Himawari.

Nhân tiện, có phải cô ấy định ăn bánh mì kem và cơm nắm cùng nhau không? Tôi nghĩ là không hợp nhau... À, chúng ta hãy quay lại câu chuyện nhé.

Người mà tôi để ý, không phải là Himawari.

Vậy thì, là ai...

"À, à thì... Kisaragi-kun và Ohga-kun. Hai người không mang cơm hộp à?"

"Ô... ừm! Đúng vậy! Nhà tớ, cả bố và mẹ đều đi làm!"

"Tớ thì hôm nay là tình cờ thôi. Mẹ có một chút... à thì, vì lý do của J... à thì..."

"V, vậy sao... Tớ không hiểu lắm, nhưng cả hai đều vất vả nhỉ"

Một nụ cười dịu dàng, nhìn tôi và Jouro.

"Cô ấy" với mái tóc tết hai bên hơi dài, và đeo kính.

"Cô ấy" là người mà tôi để ý.

À, à thì... hơi xấu hổ, nhưng nói thật lòng thì, tôi thích "cô ấy".

"À, à thì... thì..."

"Cô ấy" luôn lo lắng, và có giọng điệu như sợ hãi điều gì đó.

Cô ấy không ngụy tạo bản thân, khác với tôi và Jouro, nhưng tôi thích những hành động chịu đựng cảm xúc, không muốn bị ghét, và không khẳng định bản thân của cô ấy.

Cả Jouro và "cô ấy" vậy, tôi nghĩ mình có điểm gì đó giống với những người như vậy. Sự đồng cảm, phải không? Tuy nhiên, nếu là con gái, thì tôi sẽ hơi sợ.

Vì vậy, tôi chỉ chờ "cô ấy" chủ động bắt chuyện.

Hay là, "Sun-chan" đi chăng nữa, thì tôi vẫn nhút nhát...

"Việc mua sắm ở cửa hàng tạp hóa, hãy cố gắng nhé! Kisaragi-kun, Ohga-kun!"

Tôi thích giọng nói của "cô ấy". Kiểu, có thể cảm nhận được sự nỗ lực, có phải không?

Một lý do bình thường, nhưng tại sao lại như vậy chứ?

Một cô gái đang cố gắng, lại rất hấp dẫn đúng không?

"Ừm! Cứ giao cho tớ!"

Vì vậy, tôi cũng đáp lại với nụ cười tươi nhất dành cho "cô ấy".

Nói tóm lại. Tôi đã rất vui vẻ trong mỗi ngày sau khi vào trung học.

Việc gặp gỡ với hai người giống tôi, đã khẳng định con người của tôi cho đến nay, và tôi đã rất hạnh phúc.

Nhưng mà... thế giới thì không phải lúc nào cũng suôn sẻ.

Tôi đã không nhận ra điều này vào lúc đó.

Rằng tôi đã mắc phải hai sai lầm...

"À, à thì... thì... Ohga-kun!"

Vào giờ ra chơi, tôi nghe thấy giọng nói ngại ngùng nhưng đầy nỗ lực từ bên cạnh... "Cô ấy" đó.

"Hở? Sao vậy?"

"À, thì... nếu được thì, ăn cái này đi! Thì... cùng với Jouro-kun..."

"Hả...? Cái này là..."

Với khuôn mặt đỏ bừng, "cô ấy" đưa ra một túi trong suốt, được gói bằng ruy băng trắng và hồng.

Vào lúc này, tôi đã không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

"Uyyy! Được ăn sao!? Cái này, thực sự tớ được ăn sao!?"

"Ừm, um. Gần đây tớ học làm bánh từ bạn bè của tớ. Vì vậy, thử xem sao"

"Được ăn, được ăn! Cảm ơn nhé! Cảm ơn thật nhiều!!"

Hai túi. Của tôi và Jouro, có lẽ đã chia ra.

Việc này, cố tình đưa cho tôi, có nghĩa là...

"T, tớ đi tìm Jouro đây! Tớ sẽ truyền đạt cảm xúc này cho anh ấy!"

"À, àhaahaa. Quá lố rồi, Ohga-kun"

Quá lố sao! Thực sự... thực sự rất vui!

À thì, Jouro thì... không có trong lớp. Có lẽ, anh đã đi vào nhà vệ sinh rồi?

Nếu vậy thì, hãy đi đến đó thôi! Tôi muốn chia sẻ niềm vui này!

Sau khi rời khỏi lớp, tôi đến nhà vệ sinh, và tìm Jouro.

Tuy nhiên, tôi không thể tìm thấy Jouro.

Tôi đã nghĩ rằng anh ấy vào nhà vệ sinh rồi, nhưng không phải sao?

Một trong ba phòng đã đóng, có lẽ là... mà, nhìn lén thì là biến thái rồi.

Nếu vậy thì, hãy quay lại lớp học──

"Này, cậu nghĩ gì về Ohga?"

"Hở? Ohga?... Sun-chan?"

"──!"

Chết rồi! Nghe thấy giọng nói từ cửa nhà vệ sinh! Sẽ phiền phức nếu bị phát hiện!

Tôi quyết định vậy, và lập tức vào trong một phòng vệ sinh trống, và khóa cửa lại.

Giọng nói vừa rồi... người thứ hai, tôi không biết là ai, nhưng tôi đã biết người thứ nhất.

Từ tiểu học, đã cùng một đội bóng chày với tôi, và cũng cùng một đội bóng chày ở trung học... Shiba.

Hiện tại vẫn vậy, anh ta thuộc cùng một đội với tôi, và đã từng được coi là người bạn thân nhất của tôi kể từ khi nhập học. Trên thực tế, thì hoàn toàn ngược lại.

"Này, tớ thực ra ghét Ohga đấy"

"Hở? Thật sao? Tớ cứ tưởng mọi người chơi rất thân với nhau..."

Lời nói của Shiba, không đâm vào tim tôi nhiều như vậy. Chỉ dựa vào tường, và nhỏ giọng.

Tôi đã biết Shiba ghét tôi rồi, và tôi cũng không còn muốn được yêu thích nữa.

Từ tiểu học, Shiba đã không gọi tôi là "Sun-chan", và anh ta là một người mà tôi không quan tâm.

"Tại sao? Sun-chan là một người tốt mà. Vui vẻ và thú vị"

"Anh ta vô tâm quá. Chỉ có Ohga mới được các anh lớn và các huấn luyện viên chiều chuộng trong đội bóng chày thôi? Cho dù tớ và Ohga có cùng một sai lầm, thì mức độ bị mắng cũng khác nhau. Không, trong trường hợp của Ohga, đôi khi còn được cười cho qua. Điều đó, làm tớ thực sự tức giận. Anh ta giỏi nịnh bợ mà"

Tôi không có ý định nịnh bợ, nhưng những lời của Shiba thì tôi cũng hiểu.

Về việc này, tôi cũng nghĩ như vậy.

Vì vậy, nếu tôi nhờ các huấn luyện viên và các anh lớn "xin hãy mắng tôi giống như những người khác, nếu tôi phạm sai lầm", thì lại bị thích, và làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn, đó là một sai lầm của tôi.

"Vừa vào đội, anh ta đã là cầu thủ chính thức. Tại sao chỉ có tớ mới được chọn làm cầu thủ chính thức chậm như vậy, dù đã chơi cùng vị trí với Ohga?"

"Ừm... Có lẽ vậy..."

"Đúng không? Hơn nữa, anh ta luôn về nhà cùng với các anh lớn sau khi tập luyện xong? Chắc chắn anh ta sẽ đi chơi đâu đó. Trong khi đó, tớ phải ở lại và tập luyện"

Nghe những lời của Shiba thì cũng không sao, nhưng lần này thì tôi nên ở trong nhà vệ sinh thì hơn.

Nếu tôi đi ra ngoài lúc này, Shiba sẽ hoảng sợ. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai.

Mặc dù mối quan hệ đã rạn nứt, nhưng điều đó chỉ là bí mật. Tôi không muốn vấn đề được đưa ra ánh sáng.

Shiba, tôi hy vọng cậu nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh? Tôi không thể ra ngoài được.

Đại khái, từ tiểu học, khi tôi ở trong nhà vệ sinh thì thường xảy ra những chuyện như vậy... 【Ầm!】

"Uwaaa! Giật mình! Gì vậy, mày... Đột nhiên đạp cửa..."

Từ phòng bên cạnh tôi, tiếng cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo. Giọng nói ngạc nhiên của Shiba.

Tôi cũng bị bất ngờ, nhưng tại sao, người vào trong phòng lại quá thô bạo...

"Này, mày... Vừa rồi, mày nói gì?"

Khi nghe thấy giọng nói đó, toàn thân tôi đã co giật đến mức không thể tin được.

Jouro! Người vào phòng vệ sinh có khóa là Jouro, và anh ấy đã nghe cuộc trò chuyện vừa rồi!

"Mày là ai?"

"Dừng ngay việc nói xấu Sun-chan đi"

N, anh đang làm gì vậy... Jouro?

Anh, giống tôi, đã ngụy tạo bản thân, để mọi người không ghét anh, đúng không?

Vậy mà, tại sao anh lại tự gây ra sự ghét bỏ...

"Việc đó, là quyền của tôi"

"Không phải quyền đâu. Tôi cảm thấy khó chịu khi nghe lời nói của mày. Việc nói xấu bằng suy đoán, tôi thấy khó chịu. Vì vậy, tôi sẽ nói lần nữa? Dừng ngay"

Giọng điệu rõ ràng khác với mọi khi. Giọng điệu thô lỗ, không hề cảm nhận được sự điềm tĩnh thường ngày.

Đây có lẽ là, con người thật của Jouro.

Tôi đã muốn biết điều này từ rất lâu rồi, lại được biết theo cách này...

"Suy đoán? Chuyện gì vậy?"

"Chuyện vừa rồi. Mày nói Sun-chan về nhà cùng với các anh lớn, nhưng không phải là đang đi chơi. Sun-chan nhờ các anh lớn giúp anh ấy luyện tập các vị trí khác ngoài vị trí của người giao bóng"

Đúng là vậy, tôi, khi có chuyện gì xảy ra với các thành viên, tôi nhờ các anh lớn giúp đỡ để có thể hỗ trợ ở bất cứ vị trí nào, nhưng tại sao Jouro lại biết điều đó?

...A, đúng rồi. Tôi đã nói với anh ấy.

Sau khi tập luyện, tôi được các anh lớn giúp tập các vị trí khác, tôi đã lỡ miệng nói ra...

"Ha! Cái gì vậy? Chỉ có Ohga được đối xử đặc biệt thôi sao? Vì vậy, anh ta──"

"Sun-chan có mời mọi người cùng luyện tập chung không?"

"Ugh! T, thì..."

...Mời rồi. Rất tiếc là, hầu hết mọi người đều từ chối...

"Này, vừa rồi mày nói phải ở lại tập luyện, có thật không? Theo lời kể của bạn... ờm, người bạn của tao, thì tất cả các thành viên năm nhất đều về nhà ngay khi các anh lớn về nhà, có phải không?"

"T, đừng có suy đoán như vậy nữa! Tớ đã ở lại tập luyện!"

"Ừ ừ. Nếu đúng là vậy thì tốt. Nhưng này, đừng quên nhé? Sun-chan không phải là về nhà đi chơi. Sun-chan đang luyện tập để có thể chiến thắng với mọi người trong bóng chày. Vậy mà... nếu mày còn nói xấu bạn tôi, thì tao sẽ giết mày. Tao sẽ làm cho mày không thể nói những chuyện vớ vẩn đó được nữa... Mày hiểu chưa?"

"Ô, ôi! Mày... là Kisaragi của lớp một à? Thì ra mày là một người như vậy à? Ai cũng nói mày là một người hiền lành và vô hại..."

"Tao không quan tâm đến câu chuyện của mày đâu. Mày đã hiểu chưa? Trả lời đi... Mày muốn chết à?"

"T, tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ không nói xấu Ohga nữa..."

"Vậy thì, tốt rồi"

"Ô, ôi! Đi thôi!"

"Hả? Nhưng, nhà vệ sinh thì..."

"Cứ vào nơi khác là được rồi!"

Shiba có vẻ hoảng loạn khi rời khỏi nhà vệ sinh, và có tiếng bước chân nặng nề.

Và, khi không còn nghe thấy nữa...

"Ahhh! Sợ quá! Anh ta, người to xác quá. ...Ha. Tôi đã nói quá nhiều rồi... Vì vậy, tôi là tôi này, tôi ghét..."

Con người thật của Jouro đã nói.

...Sai rồi. Tôi đã sai. Jouro, không hề giống tôi...

Tôi, đã cố gắng, để mọi người không ghét bỏ, và tôi đã ngụy tạo bản thân.

Nhưng, Jouro, vì muốn bảo vệ những người quan trọng, để không làm tổn thương họ, anh đã ngụy tạo bản thân.

Vì vậy, nếu người quan trọng bị tổn thương, thì anh sẽ tức giận. Không thể tha thứ. Anh sẽ tự mình đối đầu...

Điều mà tôi không thể, điều mà tôi còn chưa nghĩ đến... anh đã làm một cách bình thản...

Ha ha ha... Cái gì vậy chứ?

Tôi đã không thể tìm được bạn rồi...

"Ơ? Sun-chan. Cậu đi đâu vậy?"

Sau đó, khi trở lại lớp, Jouro giả đã đến trước mặt tôi.

Như thể cuộc nói chuyện với Shiba, không hề xảy ra, và giọng điệu cũng trở lại như trước.

Không có ý định phô trương công lao của mình. Anh đã mỉm cười với tôi như mọi khi.

"Ừm! Đi một chút! Nhân tiện, chuyện hồi nãy, cậu nhận được gì nhỉ,..."

Từ ngày hôm đó, Jouro đã không còn là bạn thân của tôi, mà là đồng chí.

Tôi đã biết, Jouro giống tôi, nhưng lại là một người đối lập, một người thật sự chính trực, người đã phủ nhận mọi việc tôi làm...

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Cảm giác như bị thiếu chữ ấy
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
Fix lại rồi nhé bạn.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Chương đã được bổ sung lại rồi bạn nhé. Cảm ơn bạn đã thông tin cho nhóm.
Xem thêm